Đại sư huynh lấy lại bát cơm rồi chạy đi trốn. Nàng nhanh chóng lấy nồi niêu cơm để lại lên đầu, nhắm mắt như làm ngơ mọi chuyện trần gian. Nhưng một mùi thơm thoang thoảng của thịt gà đã làm nàng hé một mắt ra."Sư huynh."
Khiêm ca nhanh chóng bịt mồm nàng lại, suỵt một tiếng rồi nói.
"Be bé cái mồm thôi. Này sư muội xem ta mang cho muội con gà này."
Một tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên nói. "A da sư đệ đấy à."
Khiêm huynh há hốc mồm không nghĩ đại sư huynh cũng ở đây.
"Đại sư huynh, sao người lại ở đây vậy."
Nàng không nghĩ nhiều thành thật dùm cho Luân Bằng.
"Huynh ấy mang cơm đến cho ta ăn đó."
Khiêm ca mất hết sự sợ hãi mà trở nên thoải mái mà đùa cợt.
"Tưởng đại sư huynh lạnh lùng đó cơ. Thì ra cũng biết quan tâm đến cái bụng đói đầu đất này."
Khiêm ca nói be bé đủ để đại sư huynh nghe. " Thế mà lúc trước kêu..."
Chưa kịp nói thì đã bị đại sư huynh bịt mồm, Luân Bằng bào chữa cười ngượng ngùng nói. "Làm gì có."
Sư huynh thoát ra chỉ vào Luân Bằng nói.
"Thế đằng sau tay đại sư huynh có gì hả?"
Đại sư huynh cuối cùng lại chịu thua ngồi ăn cùng nàng và sư huynh.
Uyển Như bẻ cái đùi gặm một miếng dẻo miệng nói.
"Đúng là đồ của sư huynh có khác. Ngon hơn thường."
Sư huynh cười cười vặt một cái đùi còn đưa cho đại sư huynh nhưng Luân Bằng lại xua xua tay nói.
"Sư đệ không sợ sư phụ phát hiện sao?"
Sư huynh vẫn vui vẻ gặm nốt cái đùi còn lại nói.
"Không thể xảy ra được đâu. Con gà này đã được sư đệ giấu từ lâu rồi."
Tất cả cảnh này đã được thu vào tầm mắt của một người đứng ở trong bóng tối. Người đó không làm gì cả chỉ lặng lẽ rời đi.
Trăng hôm nay rất sáng, nó như tỏ rõ lòng người ở thế gian này.
Luân Bằng lặng lẽ rời đi kiểm tra tất cả mọi người đã ngủ hay chưa. Một mình hắn đi sâu vào khu rừng tăm tối,ánh mắt đục ngầu không chút tia sáng nào chiếu được vào mắt hắn.
Đang đi giữa đường bỗng Luân Bằng nói. "Ra hết đi."
Chỉ trong khoảng khắc tuồng như một chiếc lá mới lìa khỏi cành đã có một đống người vây quanh Luân Bằng. Luân Bằng thế mà lại cười nhạt, tiếp chiêu trước làm văng xa một tên vào gốc cây gần đó. Luân Bằng phe phẩy cái quạt và chỉ dùng một tay đánh tên kia. Một tiếng vọng ra từ trên cây cách Luân Bằng khá xa.
"Lui xuống đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn."
Luân Bằng cảm nhận được có đôi mắt đang dõi theo mình ở đằng sau. Hắn quay lại thấy một con hổ bạch yêu đang nhìn chằm chằm vào mình. Luân Bằng cười nửa miệng, nhanh thoăn thoắt bay tới một cái cây nhưng có người lại nhanh chân hơn hắn đi vào đó bế một người ra. Theo đó mấy con người áo đen cũng biến đi, hổ bạch yêu cũng chạy đi mất. Luân Bằng chỉ đứng nhìn không làm gì chỉ nói.
"Không dám tỷ khí với ta sao. Không dám thì ít nhất trả lại đồ chứ."
Một tiếng vút của một vật thể nhỏ bé lao đến Luân Bằng, hắn nhanh tay giơ lên chụp lấy. Luân Bằng mở lòng bàn tay ra đó là một miếng ngọc bội.
Hồ sen trong đêm khuya luôn được đom đóm điểm sáng làm cho cảnh lên thơ trữ tình. Hương thơm của sen làm cho người ta đi vào giấc ngủ sâu hơn. Uyển Như đã đổi chỗ quỳ ở gần hồ sen để tránh sư phụ ra xem nàng đang chống đối.
Bóng người mặc bạch y thanh thoát, tinh khôi đi đến gần nàng.
Đại sư huynh đi đến trước mặt nàng nhẹ nhàng lấy ngọc bội trên nồi niêu mà nàng đang để dưới đất.
Hai miếng ngọc bội mà Luân Bằng cầm trên tay giống y hệt nhau. Đại sư huynh thả lại miếng ngọc bội mà hắn vừa mới lấy được từ đám người bí ẩn kia vào nồi niêu.
Còn miếng từ trong nồi niêu kia bị Luân Bằng bóp nát, ánh mắt của đại sư huynh nhìn theo luồng ma khí quỷ dị toát từ trong tay mình. Miếng ngọc trong nồi niêu sáng lên.
Sáng hôm sau
Nàng uể oải người đứng lên vận động chút. Lấy miếng ngọc bội từ trong nồi niêu ra giấu vào trong người. Cầm nồi niêu cơm đến chỗ giếng thấy đại sư huynh và Khiêm ca đang lục xụp nấu đồ ăn. Hạo Khiêm thấy nàng cười nói.
"Cuối cùng cũng đến rồi à?"
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới