- Công chúa, người và quốc vương...tình cảm rất tốt phải không?
Thanh Huyền gật đầu:
- Ừm.
Tịnh Nhu lại hỏi:
- Vậy nếu... nếu như hoàng thượng dự liệu đúng, quốc vương xảy ra chuyện. Như vậy...như vậy công chúa tính như thế nào?
Trong lòng Tịnh Nhu vô cùng hồi hộp. Hàn Vĩnh Chung đã nói rất rõ, quốc vương Chu Sâm đã lo nghĩ đến hậu sự của mình cho nên mới tính kế liên hiệp, mượn binh Đại Hùng để hiệp trợ cho Chu Thăng lên ngôi. Hai bên liên lạc bàn bạc kế hoạch tác chiến với nhau, bây giờ đột nhiên Chu Sâm mất tin tức với Đại Hùng. Tịnh Nhu đột nhập được vào nội cung mới biết ra Chu Sâm đang lâm bệnh nặng. Nói như vậy kế hoạch đã bàn bạc với Đại Hùng quốc của ông ta có thể sẽ thay đổi. Nhưng trọng yếu ở chỗ là chẳng may Chu Sâm không qua khỏi, mà Thanh Huyền thì...lại có tình cảm với ông ta. Tịnh Nhu thật sự rất muốn biết suy nghĩ của công chúa. Nếu Chu Sâm thật sự không được nữa, chẳng lẽ công chúa vẫn nguyện ở lại hoàng cung này thủ tiết vì ông ta, mặc cho chiến loạn sắp đến?
Thanh Huyền nhìn vẻ mặt bâng khuâng đến nhíu chặt đôi mày của Tịnh Nhu, nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Nhu nhi, vẻ mặt suy nghĩ của ngươi thật sự rất ngốc!
Nàng nói xong, lại miết nhẹ lên giữa vết nhăn giữa đôi mày của Tịnh Nhu, trấn an:
- Phía hoàng huynh lo lắng điều gì, quốc vương cũng đã sớm có dự liệu trước. Nhu nhi, ngươi cứ yên tâm đi, quốc vương đã có nói trước với ta. Nếu ngài ấy thật sự xảy ra chuyện, ta tạm thời sẽ theo vương hậu và nhị hoàng tử Chu Thăng của ông ấy, cho đến khi quân Đại Hùng giúp khống chế được Chu Chí.
Tịnh Nhu lúc này mới "a" lên một tiếng. Vậy ra công chúa là tự nguyện làm con tin? Tịnh Nhu hiểu được một phần, nhưng cũng có một chút rối rắm không biết phải nói làm sao. Thanh Huyền đợi một lúc, cũng không thấy Tịnh Nhu nói gì thêm, nàng liền nâng mặt Tịnh Nhu lên đối mắt với nàng. Tịnh Nhu nhìn khuôn mặt yêu kiều diễm lệ ngày nào, hôm nay hốc hác xanh xao gầy hóp đến trơ xương. Nàng xót xa, ghì lấy mặt Thanh Huyền mà hôn xuống. Mỗi một nụ hôn là bao nhiêu luyến thương, bao nhiêu đau xót, bao nhiêu trân trọng cùng áy náy. Nàng hôn cho đến khi cả hai cùng thấy ngột ngạt khó thở, hơi nóng trong phòng dâng cao vẫn không chịu buông nhau ra. Thanh Huyền nhìn tư thế mình đang nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của Tịnh Nhu. Tự nhiên nàng liên tưởng đến hình ảnh trong bức tranh xuân cung mà nữ quan Uyển Hồng đã cho nàng xem qua trước khi xuất giá. Khuôn mặt nàng chợt đỏ lên. Chậc! Lúc đó, nhìn bức tranh mà thương tâm biết bao nhiêu, có nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có ngày được gặp lại thật như thế này. Tịnh Nhu thì không có bản lĩnh đọc hiểu suy nghĩ của Thanh Huyền. Nàng thấy nàng kia không có phản đối nàng thân cận. Trước thì ôm ấp, hôn hít, sau thì bắt đầu mạnh dạn hơn muốn sờ soạng trên người nữ nhân trong lòng. Ừ thì cũng chỉ là ham muốn tiềm thức, thuộc về bản năng, chứ thực tế Tịnh Nhu không biết một chút xíu nào về khái niệm "gần gũi" chi đâu. Ấy thế nhưng, bàn tay ngây thơ của nàng cứ sờ một hồi trên thân của công chúa. Từ trên cánh tay, xuống hông, rồi đến đùi. Mới đầu thì chỉ là tùy tiện vuốt ve, cho đến khi nàng cảm nhận được da thịt của người đang được mơn trớn kia có biến động. Thanh Huyền vì động tác chạm nhẹ của Tịnh Nhu mà đã nổi lên một tầng cảm xúc kì quái khiến nàng dựng cả gai ốc, da thịt run lên một hồi. Quan trọng nhất chính là ở trong tâm tưởng, chợt nhiên hình ảnh hai nữ tử giao hoan trong bức tranh mà nàng từng xem lại tái hiện rõ rệt. Thanh Huyền ngượng đến thật muốn giấu mặt đi. Nhưng nghĩ đến đây là Tịnh Nhu, là người mà nàng xem trọng nhất yêu thương nhất và cần có nhất trong cõi đời này. Thanh Huyền cắn môi thầm nghĩ: Nếu như đã xác định là Tịnh Nhu, như vậy giữa nàng và Tịnh Nhu có phải hay chăng là có thể...
Nàng ngượng ngùng, len lén trộm liếc sắc mặt của Tịnh Nhu. Không hiểu Tịnh Nhu nghĩ cái gì nhưng vẻ mặt cũng đồng thời đỏ bừng nha. Thanh Huyền nổi lên hứng thú muốn trêu chọc Tịnh Nhu. Nàng tinh nghịch, đưa tay sờ soạng lên cổ, rồi bất ngờ đưa tay lòn vào bên trong ngực áo của Tịnh Nhu. Tịnh Nhu nhất thời kinh ngạc trợn nhìn nàng. Nhưng rất nhanh, Tịnh Nhu thở dài một tiếng. Sau đó không cần công chúa động thủ, nàng đã tự mình cởi thắt lưng, mở rộng áo, mặc cho bàn tay của công chúa xâm phạm.
- Công chúa, cuộc đời này của Tịnh Nhu là trao cho người!
Trái tim Thanh Huyền đập mạnh thật mạnh. Tịnh Nhu này quả thật là...làm nàng không biết làm sao mà lường! Tuy nhiên, nếu đã đến nước này, cả hai đều nguyện ý như vậy thì còn nghi ngại gì mà không nhất giao hợp thể, vĩnh kết thành đôi? Thanh Huyền cúi xuống hôn lên trán của Tịnh Nhu, rồi từ từ hôn dần xuống đến môi nàng. Từ trước đến nay mỗi khi thân mật hôn nhau, đều là Tịnh Nhu chủ động. Lần này đến lượt công chúa, nàng đúng là có hơi căng thẳng, động tác rất trúc trắc cứ hôn một chút lại rời ra, lại không biết dẫn dắt cho nên nụ hôn rất miễn cưỡng, không thể sinh ra lửa. Tịnh Nhu mỉm cười trong lòng. Xem bộ công chúa thích hợp nằm dưới hơn. Nàng liền tiếp lấy thời cơ, đổi khách thành chủ, áp Thanh Huyền nằm xuống, nhẹ nhàng từng món vướng bận thoát ra khỏi thân thể của cả hai. Tịnh Nhu hôn mỗi lúc một nhiều hơn. Từ trên mặt, xuống cổ rồi xuống dần đến ngực. Công chúa bị nàng đốt nóng đến sắp cháy ngùn ngụt lên rồi. Nàng nhìn công chúa làm động tác nuốt khan ở cổ họng, trong lòng kích động, bàn tay nhẹ nhàng ma sát sờ đến bụng dưới của người. Chính nàng cũng nuốt vào một ngụm, sau đó bàn tay từ từ chà nhẹ trên vùng bụng phẳng lì kia. Đến lúc này, vấn đề mới thật sự phát sinh. Tịnh Nhu hết sức bối rối. Bước tiếp theo là...là phải làm gì đây?
Tội nghiệp cho nàng mười bảy năm sống ở thế kỉ 21, cái gì cũng đã từng thấy qua, chuyện biết qua cũng rất nhiều, duy chỉ có chuyện quan hệ nữ nữ thì nàng...đành chịu! Có thể đối với phần nhiều những người ở độ tuổi 17 thì mấy chuyện ấy quá ư là phổ thông rồi. Nhưng với một đứa nhỏ mồ côi lang thang, nhà không có, người quen bạn thân cũng không, một chữ cũng không biết, chẳng biết được gì ngoài bằng mọi giá phải kiếm được miếng ăn như nàng thì lấy đâu ra tâm tư tìm hiểu đến mấy chuyện xa xỉ ấy được? Tịnh Nhu sờ qua sờ lại một hồi rồi thở dài. Đến đây rồi, trong lòng thì cực kì nhộn nhạo khó chịu mà tiếp theo thì nàng thật sự không biết phải làm sao? Nàng nhìn Thanh Huyền, ánh mắt khổ tâm mà nói không nên lời. Thanh Huyền không nhịn được bật cười. Vẻ mặt Tịnh Nhu lúc này thật là đáng yêu quá đi mất! Nàng xoay người đổi thế nằm trên Tịnh Nhu. Ngay khi Tịnh Nhu còn chưa kịp phản ứng, Thanh Huyền liếm nhẹ lên cổ Tịnh Nhu một cái rồi nhướn mi cười nói:
- Như vậy thì để bổn cung thưởng thức ngươi một chút!
Thanh Huyền ít ra cũng đã từng được xem qua tranh minh họa. Nàng nhẹ nhàng dời môi xuống dần đến trên ngực Tịnh Nhu. Nàng chạm nhẹ một cái, rồi lại chạm nhẹ một cái nữa. Toàn thân Tịnh Nhu bị khiêu khích, dậy lên một tầng khoan khoái. Nàng còn đương hưởng thụ ngọt ngào, đương còn mơ màng thì bất chợt bên dưới thấu lên một cảm giác đau nhói đến xé người. Tịnh Nhu suýt tí nữa thì kêu trời. Ôi mẹ ơi, công chúa đây là đang hoan hảo hay là đang tra tấn, tàn bạo phá hoại cái trong trắng của nàng? Ngón tay công chúa không hề báo trước đâm thẳng vào nơi yếu nhất của Tịnh Nhu. Thật tình mà nói, Tịnh Nhu chỉ biết là đau, đau đến suýt chết mất.
Thanh Huyền cũng chỉ là mô phỏng theo hình vẽ mà làm, không hề có kinh nghiệm cho nên một nhát xuống tay kia, nhìn thấy Tịnh Nhu toàn thân cứng đờ, mặt biến sắc, biểu lộ đau đớn vô cùng. Thanh Huyền liền hoảng hốt, theo bản năng liền muốn rút tay. Ấy nhưng mà nàng vừa động, vẻ mặt Tịnh Nhu lại càng thê thảm hơn. Công chúa cuống quýt. Thật là thương tâm hết sức! Nếu nàng mà biết Tịnh Nhu sẽ bị đau đến thế, nàng sẽ không muốn, không làm chuyện này đâu.
Chờ một lúc thấy Tịnh Nhu có vẻ đã khá hơn, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, Thanh Huyền mới nhẹ rút tay. Lúc nhìn lại trên đầu ngón tay mình thấy máu, nàng liền hoảng sợ, lay Tịnh Nhu lo lắng hỏi:
- Tịnh Nhu, ta làm ngươi bị thương rồi? Đau lắm có phải không? Ta đi lấy thuốc cho ngươi...
- Nhu nhi đã là người của ta, vậy thì hãy làm cho ta cũng trở thành người của Nhu nhi đi!
Không cần biết tiếp về sau sẽ như thế nào, hiện tại lúc này, các nàng nên thuộc về nhau, phải là nên hoàn toàn thuộc về nhau. Lưỡng tình tương luyến chỉ có kiếp này, khó nói kiếp sau. Nếu còn không trân trọng từng khoảnh khắc cùng nhau, còn đợi đến bao giờ?
Tịnh Nhu nhìn nữ nhân mình yêu thương tôn thờ trong lòng đang nhìn nàng bằng ánh mắt ngọt ngào âu yếm. Tịnh Nhu mãn nguyện, cúi đầu hôn xuống người bên dưới kia, từng chút từng chút dịu dàng mơn trớn, nâng niu dìu dắt nàng đi vào cõi đê mê thần tình. Nếu như lúc nãy, Tịnh Nhu thật sự mù mờ, ngu ngốc không biết làm cái gì để cho người yêu đi vào khoái hoạt thì sau một "trận mở màn", nàng liền học được rất nhanh. Ái chà, thật ra thì cái mà Thanh Huyền biết rất có bài bản nhưng mà chỉ là làm quá nóng vội, không biết cách đốt nóng kɦoáı ƈảʍ cho người ta. Tịnh Nhu đã hiểu chỗ cốt yếu ấy thì tất nhiên phải làm thật tốt hơn rồi. Nhưng cũng phải do thân thể thục nữ của Thanh Huyền quá ư là mẫn cảm, cho nên Tịnh Nhu rất dễ dàng dẫn dắt cảm xúc của nàng. Cho đến thời khắc quan trọng, nàng vẫn một bên chăm sóc ma sát tạo hứng, một bên mới chầm chậm từ từ tiến vào. Nàng lo sợ người mình yêu sẽ rất đau như mình cho nên phải thật nhẹ nhàng từng chút thâm nhập. Cho đến khi vượt qua được tầng chướng ngại. Tịnh Nhu hơi ngờ ngợ trong lòng. Lúc nàng nhìn thấy vết máu trên tay, thật sự cũng không tin nổi nhìn công chúa. Hình như người ta nói chỉ có xử nữ mới có máu trong lần đầu tiên. Mà công chúa gả đi gần cả năm rồi. Như vậy máu này...?
Thanh Huyền nhìn vẻ mặt ngốc của Tịnh Nhu nhìn ngón tay mình, nàng phì cười, cắn lên cổ Tịnh Nhu, nhỏ giọng thỏ thẻ nói:
- Ngốc! Nhìn cái gì chứ? Ngươi là người của duy nhất của mình ta, thì ta cũng là của duy nhất một mình ngươi.
Tịnh Nhu kích động sắp điên lên mất. Nàng ôm ghì lấy Thanh Huyền hôn điên cuồng hôn bất chấp lên khắp mặt nàng. Thật sự nàng vui mừng lắm. Tuy rằng nàng có thể cam nguyện theo chân công chúa, không để tâm nàng ấy đã là thê tử của người ta. Thế nhưng trời lại quá hậu đãi nàng, công chúa gả đi lâu như vậy, mà vẫn còn xử nữ. Nàng ấy lại nói nàng ấy là của duy nhất một mình nàng. Ôi trời ơi chuyện tốt đến như vậy, có phải là thật không? Có đáng vui mừng hay không? Tịnh Nhu hôn miết cho đến lúc Thanh Huyền chịu không nổi phải đẩy nàng ra. Nàng mỉm cười, lại không biết ngượng lần mò lại ôm lấy nàng kia vào lòng mà rủ rỉ:
- Công chúa ơi, ta yêu nàng. Yêu nhất nhất nhất trên đời!
Thanh Huyền nghe cái giọng điệu nịnh nọt trẻ con của Tịnh Nhu không nhịn được phụt cười. Nhìn cái cách Tịnh Nhu phấn khích ôm nàng nghiêng người qua lại, thật sự là trẻ con đến mức không thể trẻ con được nữa. Nhưng mà thực cũng rất đáng yêu đó! Thanh Huyền nghe ngọt tận trong hồn. Nàng dựa đầu vào ngực Tịnh Nhu vừa cười khúc khích vừa rủ rỉ:
- Tịnh Nhu, ta cũng yêu ngươi. Rất yêu ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!