Trong lúc Chu Thịnh Nam ăn canh, Cận Bùi Niên ngồi trên ghế salon bên cạnh cô, thuận tay mở sổ ghi chép ra để xử lý một chút công việc.
Chu Thịnh Nam hiếm khi nhìn thấy anh làm việc, thi thoảng cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy khi anh làm việc nghiêm túc thật khác với ngày thường. Giống như thuở cấp ba ấy, lúc anh tập trung học hành, cực kỳ có sức hấp dẫn…
Đã rất lâu rồi, Chu Thịnh Nam chưa từng yên lặng ngắm anh thế này.
Thời còn cấp ba, thành tích của cô rất bình thường nhưng lại thích nhất là cầm đề tới nhờ Cận Bùi Niên giảng trong lúc anh học. Anh rất chuyên tâm giảng cho cô nhưng cô lại không nghe lọt chữ nào, chỉ cảm thấy chất giọng của anh rất là dễ nghe, còn nói anh giảng lại lần nữa.
Có đôi khi, Cận Bùi Niên phát hiện ra cô đang trêu mình, lập tức anh sẽ xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc bắt cô tập trung nghe giảng.
Khi còn cấp ba, đối với cô mà nói thì Cận Bùi Niên chính là đấng cứu thế, anh vì cô dựng lên một khoảng trời, anh là chỗ dựa duy nhất của cô, cho nên cô sợ nhất là khi anh giận. Mỗi lần anh nghiêm khắc là cô liền ngoan ngoãn ngay, cực kỳ nghe lời.
Đó cũng là hồi ức mà Chu Thịnh Nam sợ nhất trong mấy năm qua…
Nhớ lại quá khứ tươi đẹp rồi đối diện với hiện thực không có anh bên cạnh khi bất lực và khổ sở nhất, cô lại cảm thấy những chuyện cũ ngọt ngào ấy đều trở thành đắng cay.
Xưa nay cô cũng chưa hề nghĩ đến hai người họ có thể kiên trì đến tận bây giờ, một lần nữa trở về bên nhau.
Thời gian yên ắng trôi qua, Chu Thịnh Nam chống cằm ngắm anh, ánh mắt mê ly, khoé môi cong nhẹ thành nụ cười yếu ớt.
Cả người Cận Bùi Niên sớm đã mất tự nhiên, cuối cùng anh gấp sổ ghi chép lại, ngẩng đầu nhìn cô, ngữ điệu vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, “Em ngắm đã chưa?”
Sau đó, anh lại vỗ chỗ trống bên cạnh mình, “Muốn ngồi gần anh một chút không? Nhìn cho kỹ hơn này.”
“…” Chu Thịnh Nam hoàn hồn, vội cầm muỗng múc canh lên miệng, lại chợt phát hiện ra canh đã nguội.
Cô đẩy bát canh qua một bên rồi mất tự nhiên đứng dậy, “Em đi rửa mặt đây, anh làm việc tiếp đi ạ.”
Cận Bùi Niên đã xong việc, lúc này đặt máy tính xuống rồi tới giường, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên tủ đầu giường mà anh đã đọc qua.
Lúc đi ra, Chu Thịnh Nam thấy anh đã nằm lên giường thì có hơi khựng lại.
Gần đây hai người luôn ngủ cùng nhau vào buổi tối, tuy vẫn không làm gì vượt qua ranh giới nhưng mà… Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đúng không?
Cô bất động tại chỗ, Cận Bùi Niên đặt sách xuống rồi ngẩng đầu qua nhìn, “Em đứng đó làm gì thế? Sao không đi ngủ?”
Chỉ trong thoáng chốc, Chu Thịnh Nam cảm tưởng như hai người đã kết hôn, ảo giác như họ là cặp vợ chồng già…
Khuôn mặt của cô không nhịn được đỏ lên, cô mím môi nói: “Anh… gần đây sao anh luôn ngủ ở chỗ em vậy? Chỗ này cách công ty nhà anh rất xa, đi đi về về thế này rất mệt đấy.”
Nói xong, cô còn ra vẻ bình tĩnh mà cầm kịch bản rồi ngồi xuống giường, ngay bên cạnh anh, nhưng lại cố gắng cách ra một khoảng, sau đó vùi đầu nghiên cứu kịch bản.
Cận Bùi Niên đảo mắt nhìn cô, “Có thể nhìn thấy em mỗi ngày, dù có mệt anh cũng cam lòng.”
Anh cúi người đến hôn lên mặt cô, “Nếu không làm như vậy sao có thể bù lại những thiếu thốn của mấy năm nay đây?”
Cả người Chu Thịnh Nam khẽ run lên, nhất thời không biết trả lời cái gì. Cô tiếp tục bình tĩnh nghiên cứu kịch bản, “À, thế anh đi ngủ trước đi. Em có thói quen xem lại lời thoại trước khi ngủ một chút, vì mỗi lần căng thẳng khi diễn, em dễ quên mất thoại lắm ạ.”
Nói xong, cô vờ như tập trung nghiên cứu kịch bản, không nói chuyện với anh nữa.
Cận Bùi Niên không quấy rầy cô, chỉ tiếp tục đọc quyển sách trên tay, không có biểu hiện nào là bản thân sẽ đi ngủ trước.
Quả thật hôm nay Chu Thịnh Nam rất mệt, nhưng còn có thể chịu được. Chỉ là học thuộc lời thoại mấy lần cho xong, cô lại cảm thấy bối rối.
Thấy Cận Bùi Niên vẫn luôn bên cạnh mình, cuối cùng cô đành đặt kịch bản xuống rồi ngáp một cái, “Em xong việc rồi, anh đừng thức đêm.”
Cận Bùi Niên nhận lấy kịch bản của cô rồi đặt lên tủ đầu giường, cất giọng ôn hoà, “Ừ, em ngủ đi.”
Thấy cô nằm xuống, anh đắp chăn cho cô rồi tắt đèn, sau đó ôm cô vào lòng.
Ôm cơ thể vừa mềm vừa thơm của cô vào lòng, cả người của Cận Bùi Niên vô thức nóng lên, nhưng anh không hề làm gì, chỉ yên lặng ôm cô.
Chu Thịnh Nam vùi mặt trong lòng anh, cảm nhận được nhịp tim vững chắc của anh càng lúc càng nhanh, mà hơi thở của anh rơi trên đầu cô cũng từng chút nặng đi…
Cô cựa quậy trong lòng anh mấy lần, cả người anh cứng đờ, lập tức ôm cô chặt hơn nữa.
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn anh, yên lặng một lát, cô khẽ hỏi: “Anh về nhà mình không phải tốt hơn sao? Nhất định phải tới chỗ em chịu khổ thế này…”
Cận Bùi Niên cúi đầu hôn cô một cái, cười khẽ: “Sự ‘khó chịu’ này cũng là một loại vui vẻ, em không hiểu đâu.”
Chu Thịnh Nam: “…”
Cận Bùi Niên vỗ nhẹ bả vai của cô, ấm giọng dỗ dành, “Anh biết em mệt rồi, ngủ nhanh đi, anh sẽ không chạm vào em đâu.”
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, Chu Thịnh Nam ngoan ngoãn nằm yên, cô cong môi cười, vòng tay qua thắt lưng của anh rồi dần nhắm mắt ngủ.
Cô ngủ rất nhanh, không bao lâu đã mơ đẹp rồi, hơi thở vừa nhẹ vừa đều.
Cận Bùi Niên kìm lại xao động trong tim. Anh thở dài một tiếng rồi nhẹ vén chăn lên, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Nhờ có Quách Mậu Tuyết đã giúp đỡ nhiều ở đoàn phim, Chu Thịnh Nam dễ diễn hơn rất nhiều, dần dần cũng có vài mối quan hệ mới.
Chiều hôm đó, hai người không có phân cảnh liền nói chuyện phiếm, chủ đề là hoàn cảnh bây giờ của Chu Thịnh Nam.
Biết cô thiếu tiền, Quách Mậu Tuyết đề nghị: “Thật ra đối với nghề diễn này mà nói, người không xuất thân chính quy hẳn là cố gắng rất nhiều năm mới có được một chút danh tiếng.”
Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Dỗ Anh tại truyen35.shop
“Em cảm thấy phẩm chất của chị rất tốt, so với vai diễn khách mời nhỏ trong bộ phim này, chi bằng chị tham gia chương trình giải trí nhiều chút thì hơn? Nói không chừng có thể bén duyên, tài nguyên từ nhiên sẽ tìm đến chị đấy ạ, có thể xem là một con đường nhanh hơn.”
Nhắc tới chuyện này, Quách Mậu Tuyết đột nhiên nói tiếp: “Đúng rồi, tiền bối của em có một người bạn là đạo diễn, năm sau hình như định ra một chương trình giải trí về thám hiểm, đang tìm khách mời cố định đấy ạ.”
“Em thấy chị vốn nổi tiếng trong giới thời trang, hẳn là hợp yêu cầu của ông ấy. Trùng hợp phân cảnh của chị sẽ kết thúc vào năm sau rồi, nếu chị có thời gian thì sang năm em có thể nhờ tiền bối của em giới thiệu đạo diễn ấy cho chị.”
Chu Thịnh Nam nghe xong, có hơi không tự tin, “Thật ra con người chị không mấy hài hước, có phải hơi không hợp rồi không?”
“Không có đâu ạ, chị yên tâm đi. Chị có thể chịu khổ, có can đảm thử sức, lại có dẻo dai, thám hiểm hẳn là thích hợp với chị.” Quách Mậu Tuyết nói: “Thật ra bây giờ bản chất của loại chương trình giải trí đều có thể thu hút sự chú ý.”
“Chị thể hiện ưu điểm của mình trước mọi người, ai hợp tính tự nhiên sẽ thích chị thôi. Nếu chị đồng ý thử sức, em trở về sẽ nói với tiền bối của em một tiếng. Có anh ấy ra mặt giúp đỡ, đoán chừng chị sẽ được chọn.”
“Cảm ơn em.” Đột nhiên Chu Thịnh Nam không biết nói gì cho phải, cảm giác như có một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, rất không chân thực.
Quách Mậu Tuyết cười, vỗ tay của cô, “Quan trọng là danh tiếng của chị vốn tốt nên trùng hợp đủ yêu cầu thôi ạ. Với em thì chỉ là thuận tay giúp đỡ, không khó khăn gì, chị không phải để trong lòng.”
Lúc này, có người đi tới truyền lời của đạo diễn nói muốn tìm Chu Thịnh Nam. Cô liền đáp lời rồi đứng dậy tạm biệt Quách Mậu Tuyết, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Quách Mậu Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, lười nhác dựa lưng trên ghế như cũ.
Chỗ này vắng vẻ, gió lạnh thổi mạnh, Quách Mậu Tuyết vô thức gấp áo mình lại, miệng hít một hơi lạnh.
Đằng xa có một đôi nam nữ đang sóng vai đi về phía này, dáng vẻ cả hai đều xuất chúng, một người anh tuấn lạnh lùng, một người xinh đẹp động lòng. Cô gái mặc áo lông màu đỏ, giữa trời tuyết trắng mênh mông rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Quách Mậu Tuyết lơ đãng nhìn sang, hai mắt sáng lên, đứng dậy chạy tới, sau đó vươn tay xoa bóp gương mặt của cô gái kia, “Sao hai đứa lại tới đây?”
“Ngày mai tụi em về nhà, mẹ nói chị năm nay không về ăn Tết được nên bảo em qua thăm chị một chút.”
Quách Mậu Tuyết bĩu môi, “Thì ra là do mẹ bảo, chị đã nói mà, cái người vô lương tâm như em sao có thể tốt bụng tới thăm chị được chứ?”
Một cơn gió lạnh thổi tới, Quách Mậu Tuyết run lên một chút, kéo áo lông che kín người nhưng vẫn có luồng gió tạt qua cơ thể.
Cô gái kia nhìn Quách Mậu Tuyết một cái rồi cởi nón trên đầu mình xuống, đội lên đầu Quách Mậu Tuyết, sau đó lại cởi khăn quàng cổ rồi quàng lên cho cô, “Ở đoàn làm phim mà chị còn chịu đựng như thế. Lúc đầu chị thông minh lắm mà? Sao lại yêu đương thành âm số IQ vậy? Hoá đần nhanh quá!”
“…” Nhìn động tác đang quàng khăn cổ cho mình của cô gái và lời nói từ miệng cô nàng, khoé miệng của Quách Mậu Tuyết giật giật hai cái, cảm động trong lòng không còn sót lại chút gì.
Quách Mậu Tuyết trừng mắt nhìn người đàn ông vẫn không lên tiếng bên cạnh, “Mục Lăng Thành, chị đếm tới ba, nếu cậu không hốt con bé đi thì chúng ta tuyệt giao!”
Mục Lăng Thành không để ý tới Quách Mậu Tuyết, chỉ nhìn đồng hồ rồi ôn hoà nhìn cô gái bên cạnh, “Đúng là mình thật sự phải đi rồi.”
Cô gái gật đầu, vỗ vai Quách Mậu Tuyết, “Chị muốn mua gì thì nhắn Wechat cho em. Sang năm bao giờ về thành phố C, em sẽ mua cho chị.”
Quách Mậu Tuyết không quậy nữa, lưu luyến không rời ôm cô gái một cái, “Trên đường về nhà nhớ cẩn thận nhé, em ở nước ngoài lâu như thế, khó lắm mới về nhà thì ở lại ăn Tết với mẹ lâu một chút.”
Cô gái đáp lời rồi khoác tay Mục Lăng Thành rời đi.
Quách Mậu Tuyết nhìn theo bóng lưng của hai người, sau đó cúi đầu nhìn khăn quàng cổ trên cổ mình. Cô nhếch miệng cười, trong lòng ấm lên không ít.
Chớ hề phát hiện ra có một người đàn ông cao ráo đi tới, vẫn đang im lặng đứng sau lưng cô.
Anh khoác áo lông màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang và kính râm, từ đầu tới chân đều là một màu đen tuyệt đối, cả người được bịt rất kỹ.
Anh vươn tay nhét một ly trà sữa vào tay Quách Mậu Tuyết.
Ấm nóng tràn ra lòng bàn tay, Quách Mậu Tuyết quay đầu, nhìn anh chằm chằm.
Anh nhìn hai người trước mặt, hỏi: “Ai tới thăm em vậy?”
Quách Mậu Tuyết cười, “Là Tưởng Nam Khanh, em gái cùng mẹ khác ba của em. Sau khi tốt nghiệp Đại học thì đi Ý, năm nay con bé vừa về nước thôi ạ.”
Nói xong, cô nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao anh cũng tới đây thế?”
Chất giọng của anh mang theo ý cười, tuy lười nhác nhưng cực kỳ êm tai, “Không chào đón anh à?”
Quách Mậu Tuyết ôm ly trà sữa trong tay, nháy mắt mấy lần, “Nào dám nào dám? Chỉ là phiền tới ngôi sao lớn phải mua trà sữa cho em làm em bất ngờ được quan tâm nên bị doạ sợ đấy ạ.”
Dứt lời, cô đi tới ngồi xuống ghế nghỉ bên cạnh, Cố Trí Dương đi theo, cũng ngồi xuống bên cạnh cô, “Năm nay em không về quê thì giao thừa anh tới đón em nhé?”
Quách Mậu Tuyết cười ngọt ngào, “Được ạ.”
“Đúng rồi,” Cô nói tiếp: “Trước đây anh nói có một chương trình giải trí ấy, chị Thịnh Nam nhận lời rồi.”
Cố Trí Dương gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Quách Mậu Tuyết có hơi khó hiểu, “Cận Bùi Niên đầu tư vào phim của anh đạo diễn coi như là đổi một tài nguyên tốt cho chị Thịnh Nam, nâng đỡ chị ấy rồi.”
“Anh nói xem, nhà họ Cận dù sao cũng là nhà có quyền thế hàng đầu, nếu đã có tiền như vậy thì giúp chị ấy vượt qua khổ cảnh rất dễ mà? Sao phải tốn công sức thế này ạ? Rõ ràng Tổng giám đốc Cận muốn giúp chị ấy nhưng lại không muốn chị ấy biết, đây là hành động gì thế này?”
Cố Trí Dương suy nghĩ, “Hẳn là anh ấy không muốn chị Thịnh Nam có áp lực quá lớn khi đối mặt với mình.”
…
Lúc từ chỗ đạo diễn trở về, Chu Thịnh Nam vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Cô hơi khựng lại, trong mắt xoẹt qua sự kinh ngạc, bước chân cũng chững lại theo…
Cô đứng yên tại chỗ rất lâu, môi mỏng mím lại thành đường thẳng. Cuối cùng, cô không tiếp tục đi tới làm phiền họ nói chuyện mà chỉ quay người, ôm tâm trạng phức tạp này rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!