Bối Doanh Doanh chợt ngửa đầu lên nhìn anh, chạm phải ánh mắt đang rơi
xuống của anh, khóe mắt hơi nhếch lên, nhưng nét mặt sắc bén lúc này lại có chút mềm mại.
Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, tim đập thình thịch.
Dường như có thứ gì đó không thể kìm nén được nữa, nó sắp xuyên thủng mặt đất chồi lên.
Mấy giây sau, anh vội ho khan một tiếng, thu lại ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô lấy lại tinh thần, bối rối cúi đầu, nhiệt độ trên mặt bỗng chốc tăng nhanh, đỏ ửng lên giống như một quả hồng nhỏ.
Cô yên lặng, nhanh chóng ăn hết xâu hồ lô đường.
Lại ngẩng đầu nhìn bình nước còn hơn một nửa.
Cảm giác giống như còn rất lâu rất lâu nữa mới xong...
Cảm giác ngứa ngáy trên người dần dần không còn nữa, cô dựa vào ghế, cơn buồn ngủ dần ập đến.
Hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày chưa được nghỉ ngơi, khó tránh khỏi có chút mệt nhọc.
Cô dần dần nhắm mắt lại.
...
Du Hàn đang nhìn điện thoại, bỗng phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh rất yên tĩnh, vô thức nghiêng đầu qua nhìn cô.
Anh thấy cô nhắm mắt lại, đầu hơi rũ xuống, hàng lông mi cong dài như một
hàng bàn chải đắp lên mí mắt. Bóng đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu lên
gương mặt cô khiến làn da đã trắng nõn nay lại càng trắng hơn.
Ánh mắt của anh di chuyển, thấy sợi dây nhỏ gắn trên tai cô.
Đây không phải là lần đầu tiên anh để ý đến cái này.
Một lúc sau, anh lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
-
Bối Doanh Doanh chìm vào giấc ngủ, lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác có
người đang gọi tên cô. Cô hơi nhúc nhích đầu, vừa mở mắt ra đã thấy Du
Hàn đang đứng trước mặt mình.
"Đi thôi, truyền xong rồi." Anh nói.
Cô xoa xoa đôi mắt, "Mấy giờ rồi."
Anh đưa đồng hồ trên cổ tay đến trước mặt cô, cô ngạc nhiên đến ngây người, cô ngủ gần một tiếng rồi.
Hai người đi qua phòng tiêm thuốc cách vách, y tá lấy kim tiêm ra rồi nói bọn họ có thể đi rồi.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Bối Doanh Doanh còn đang định hỏi anh về
nhà kiểu gì, sau khi anh nhận điện thoại, nói xe đã đến.
Hai người lên xe taxi, ba mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa căn biệt thự.
Hai người xuống xe, cô đi vào trong, lại bị người ở phía sau gọi lại.
Cô quay đầu, thấy Du Hàn đưa ví tiền của cô cho cô.
"Lúc cậu xuống xe làm rơi."
Bối Doanh Doanh: !!!
Cô nhận lấy, nhẹ nhàng nói với anh: "Cảm ơn."
Du Hàn không nói gì, vượt qua cô đi về phía trước. Cô mở ví tiền ra, thấy
ba trăm tệ mẹ cho hồi sáng vẫn còn nguyên không ít đi một đồng nào.
Cô nhớ lại những gì Bối Sơ Nhan đã nói với mình —— Du Hàn đã từng ăn cắp tiền trong nhà bọn họ.
Chuyện đó là... Thật sao? Nhưng nếu như anh thật sự là loại người đó, vậy anh
có thể dễ dàng chiếm ví tiền này thành của mình mà.
Hay là chị đang lừa cô?"
-
Lúc đi vào cửa, Bối Doanh Doanh còn đang lo lắng không biết mẹ cô có đang
ngồi trong phòng khách đợi cô không, nhưng đến đi vào nhà cô nhìn trong
phòng khách không có người.
Lúc này có người từ phòng bếp đi ra, "Cô hai về rồi sao?"
"Dì Du..."
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn lại, là mẹ của Du Hàn, Du Linh.
Du Linh năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người mảnh mai, vì thường làm
công việc vất vả nên không thể so sánh với Viên Man Hà được bảo dưỡng
cẩn thận. Trên dương mặt bà đã lộ ra dấu vết của thời gian. Nhưng bà
luôn nở nụ cười hiền hòa, cho người đối diện cảm giác rất thân thiết.
Du Linh còn chưa kịp nói câu tiếp theo, quay đầu đã thoáng thấy con trai và Du Hàn từ cửa trước đi đến, bà ngẩn người.
"Hai đứa đây là..."
Bối Doanh Doanh vội vàng giải thích: "Hôm nay bọn con làm việc với nhau,
sau đó cùng đi ăn với mọi người... Trùng hợp trở về cùng một lúc."
Cô quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Du Hàn, anh nghe thấy cô bịa chuyện, khóe môi khẽ cong lên.
Cảm giác giống như đang nói láo trước mặt người biết sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!