Tiêu Tử Mặc sửng sốt
một lúc, ánh mắt nhìn vào trong lớp đảo một vòng, dường như đang tìm
kiếm thứ gì đó. Sau đó cậu ta nhìn Du Hàn, giọng điệu có chút không tình nguyện.
"Vậy... Cậu giúp tôi mang những thứ này để lên bàn Bối Doanh Doanh được không?"
Du Hàn cụp mắt, liếc qua đồ trong tay cậu ta sau đó ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:
"Tôi không rảnh."
Tiêu Tử Mặc: "..."
Du Hàn trực tiếp quay người, Tăng Đống cười cười hai tiếng, vỗ bả vai của
Tiêu Tử Mặc: "Anh Hàn vừa ngủ dậy, tâm tình không tốt, cậu đừng để ý."
Tiêu Tử Mặc khẽ xì một tiếng, đè sự tức giận trong lòng xuống: "Vậy cậu giúp tôi chuyển đồ, được không?"
Tăng Đống nhìn đồng hồ, "Ai da, tôi phải đi lấy nước, sắp không kịp rồi
chuẩn bị đến giờ đọc sách buổi sáng..." Cậu vừa nói vừa đuổi theo Du
Hàn.
Tiêu Tử Mặc: "..."
-
Du Hàn đi đến phòng đun nước sôi rót đầy nước, Tăng Đống cũng nhanh chóng
chạy theo, "Anh Hàn, anh có cảm thấy Tiêu Tử Mặc không bình thường
không."
Anh liếc Tăng Đống một cái, "Mày muốn nói cái gì?"
Tăng Đống vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, bấm ngón tay tính toán, chậc chậc hai tiếng:
"Theo em quan sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là cậu ta có ý với Bối Doanh Doanh."
Du Hàn nghe vậy sắc mặt hơi cứng lại, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt nhiều hơn
mấy phần. Tăng Đống không để ý, tiếp tục phân tích cho suy nghĩ của
mình: "Anh thấy đồ hôm nay cậu ta mang đến không, là đồ ăn sáng với quà
tặng. Cái này rõ ràng là muốn theo đuổi Bối Doanh Doanh còn gì, nếu
không thì ai vô duyên vô cớ đưa những thứ này chứ. Anh Hàn, anh nói xem
em phân tích có đúng không?"
"Nhưng mà ngoài anh ra, Tiêu Tử Mặc được bình chọn là nam thần đẹp trai nhất
đó. Bối Doanh Doanh với cậu ta cũng rất xứng đôi, nếu hai người bọn họ
yêu sớm có khi sẽ có một khoảng thời gian oanh liệt..."
Cậu ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cười của Du Hàn, quay đầu lại yên lặng nhìn anh:
"Mày cũng biết phân tích đấy."
"Ha ha không phải vậy sao."
"Vậy mày thử phân tích cho tao nghe xem thời gian tạo lại tài khoản game của mày mất bao lâu?"
Hai chân Tăng Đống mềm nhũn: "Anh Hàn tha cho mạng chó của em một lần đi anh, tất cả gia tài của em đều ở trong đó..."
-
Trở lại phòng học, Du Hàn quay lại chỗ ngồi, anh thấy trên mặt bàn có đồ ——
Những đồ này giống với mấy thứ tên Tiêu Tử Mặc kia mới cầm trên tay.
Cũng đúng thôi, tùy tiện nhờ một bạn học này chuyển giùm là được.
Anh quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ vẫn nằm gục xuống bàn, dường như ngủ rất
say, thân hình nhỏ nhắn nhấp nhô đều đều do hô hấp, hệt như một con mèo
sữa nhỏ.
Một lúc sau, tiếng chuông vào tiết đọc sách buổi sáng vang lên, Bối Doanh Doanh thức giấc khi nghe tiếng chuông.
Cô dụi mắt, buồn ngủ nhìn đống đồ trên bàn, "Hửm, đây là cái gì..."
Cô thắc mắc nhìn về phía Du Hàn.
Nam sinh lạnh nhạt nhìn lên, lạnh giọng nói:
"Không biết."
Kỷ Diệu nghe thấy Bối Doanh Doanh hỏi, cô ấy quay đầu lại, giải thích với
cô là Tiêu Tử Mặc ở lớp bên cạnh đưa, "Doanh Doanh, không phải cậu và
Tiêu Tử Mặc..."
Cô nhìn đồ ăn sáng trên bàn, cũng không định động vào, cầm túi quà màu hồng bên cạnh, mở ra lấy đồ bên trong.
Du Hàn ở bên cạnh đang đọc sách, lần nữa ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn sang.
Bối Doanh Doanh lấy ra một phiếu đánh dấu sách làm từ tiêu bản lá cây, còn có một phong bì thư màu hồng.
Cô hơi bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Du Hàn, nhưng một giây trước đó Du
Hàn đã nhanh chóng thu ánh mắt lại. Cô cho phong bì vào ngăn kéo, xé
niêm phong rồi lấy thư ra.
Du Hàn lần nữa rất tự nhiên quay đầu nhìn.
Anh thấy cô gái nhỏ nhanh chóng đọc bức thư, sau đó nhét thư trở lại trong bao thư, hai tai thoáng đỏ lên.
Nam sinh thấy cô như vậy, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!