Du Hàn phát biểu xong, toàn thể học sinh chầm chậm lấy lại tinh thần từ trong cơn mê, bắt đầu vỗ tay.
"Mẹ nó, học bá có khác, cho dù có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng anh
ấy không hề bị lay động, một lòng chuyên tâm học tập!"
"Anh Hàn trâu bò quá anh Hàn ơi, anh Hàn đỉnh của chóp, anh Hàn định chuẩn bị xuất gia luôn rồi."
"Tao cưỡi ngựa một vòng có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của các bạn
nữ, thôi xong rồi lần này mọi người sẽ phấn đấu theo anh Hàn học tập
thật tốt..."
Từng nhóm từng nhóm bàn tán, âm thanh cười nói vang lên không ngớt, thầy chủ nhiệm dưới sân khấu,
mặt mày tràn vẻ vui mừng nhìn Du Hàn, kích động lấy mắt kính xuống lau
nước mắt ở khóe mắt.
Biểu hiện của Du Hàn ngày hôm nay.
Cảm! Động! Trời! Đất!
Ông đi lên sân khấu, cầm micro lên nói, từng lời đều là lời khen tự hào dành cho Du Hàn.
"Các em đều đã nghe hết rồi đúng không? Đầy chính là lý do bạn học Du có thể thi đứng nhất trong các kỳ thi còn các em chỉ có thể xếp hạng ở những
vị trí thấp! Tư tưởng lĩnh ngộ cao đến mức nào mới có thể nghĩ được như
vậy! Thầy cũng hy vọng các em có thể ghi nhớ bài diễn thuyết ngày hôm
nay vào trong lòng, học tập theo bạn học của chúng ta! Nghi thức chào cờ hôm nay đến đây là kết thúc..."
Từng
hàng từng lối ngay ngắn chỉnh tề bỗng chốc tản ra như vụn cát, Bối Doanh Doanh cùng các bạn cùng lớp quay về lớp học, người đi sau cô cảm khái:
"Người chỉ một lòng đọc sáng thánh hiền như Du Hàn đúng là khác hẳn, bảo cậu ấy yêu sớm còn khó hơn bảo cậu ấy ăn cứt."
"Về chỗ của mình đi." Du Hàn đuổi hai tên kia về chỗ xong, ánh mắt lặng lẽ chuyển qua cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.
Lúc này cô đang ăn sandwich mang từ nhà tới. Cái miệng nhỏ nhai nhai, hai
má hơi phồng lên, cô cắn mấy cái, vô thức quay đầu nhìn về phía Du Hàn,
phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Mặt cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, vội vàng lau sốt salad dính trên khóe miệng...
Sao anh lại nhìn cô như thế, là do tướng ăn của cô quá xấu sao [QAQ].
Mấy giây sau, cô suy nghĩ lại, đẩy hộp đựng đồ ăn đến trước mặt anh, nhìn anh nhỏ giọng nói:
"Cậu có đói không, cậu có thể lấy một cái ăn."
Anh nhìn sandwich của cô, lạnh nhạt từ chối:
"Cậu ăn đi."
Bối Doanh Doanh cười cười, lại cầm lấy một cái ăn, cô tưởng buổi giao lưu đến đây là kết thúc, Du Hàn lại đột nhiên hỏi một câu:
"Đồ ăn sáng Tiêu Tử Mặc đưa cho cậu đâu, sao không ăn."
Cô hơi sửng sốt, lấy một lý do: "Mình không thích ăn sữa đậu nành với bánh bao."
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Tiêu Tử Mặc đưa cô đồ ăn sáng, nếu mà cô
ăn thì sẽ coi như có quan hệ gì đó với cậu ta, trong lòng cảm thấy có
hơi không được tự nhiên.
Thật ra ít nhiều gì thì cô cũng cảm nhận được Tiêu Tử Mặc có tâm tư với mình.
Nhưng cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta.
Sau đó Du Hàn xoay xoay cái bút trong tay, vờ như vô tình nói một câu: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."
Bối Doanh Doanh: "???"
Cô sờ sờ đầu của mình, "À... Chỉ là quan hệ bạn bè thôi, cậu đừng hiểu
lầm." Cô không muốn mọi người cứ tôi một câu cậu một câu, đến lúc lời
đồn vô căn cứ này sẽ truyền ra ngoài.
Du Hàn gật đầu, anh quay đầu về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt.
Buồn phiền trong lòng, biến mất rồi.
-
Sáng ngày hôm sau, Lão Trương trả bài kiểm tra, không ngờ thầy chủ nhiệm chấm bài nhanh đến vậy.
Tổ trưởng đang phát bài kiểm tra, Bối Doanh Doanh ngồi tại chỗ chờ đến tên mình, cô căng thẳng nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ, hai mắt mở to nhìn
chằm chằm tổ trưởng.
Du Hàn liếc cô một cái, "Trả điểm thôi có cần căng thẳng như vậy không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!