Mấy phút sau, Du Hàn
ôm cô đi đến một chỗ không có người, xung quanh là rừng cây xanh tốt,
còn có một con suối chảy qua khe sỏi đá, vừa yên tĩnh vừa kỷ ảo.
Lúc này anh mới để cô đứng xuống.
"Bây giờ không có ai, có thể nói được rồi."
Anh lên tiếng, giọng nói vừa chậm rãi vừa trầm thấp.
Lúc này gương mặt trái xoan trắng nõn của cô gái nhỏ như của đào chín mọng, nhịp tim đập thình thịch, cả người choáng váng, dường như không biết
phải nói thế nào.
Du Hàn cúi đầu nhìn
biểu cảm rối bời của cô, không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu, sự cáu
kỉnh của anh cũng vì thế mà giảm đi một chút, anh mềm giọng:
"Có phải có ai đó nói gì với cậu không, hay là nghe được người ta nói cái gì."
Tâm tư Bối Doanh Doanh bị anh vạch trần, đầu ngón tay quấn lấy nhau, đến
cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có... Các cậu ấy chỉ nói cậu rất quan tâm
mình, đối xử với mình rất tốt."
"Vậy tại sao cậu lại trốn tránh tôi?"
"Mình..." Bối Doanh Doanh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Cô thậm chí còn không biết tại sao bản thân lại ... quan tâm đến anh nhiều như vậy.
Du Hàn thấy cô chậm chạp không muốn nói, anh không hỏi ép cô nữa. Anh đi
lại con suối bên cạnh, nhìn dòng nước chảy róc rách, mặt mày ủ rũ.
Vài phút sau, sau lưng anh vẫn yên tĩnh, anh thu tầm mắt lại xoay người
định đưa cô về, đột nhiên anh cảm thấy tay áo mình bị một lực nhẹ nhàng
nắm lấy, giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ từ sau lưng vang lên lên ——
"Du Hàn... Mình không phải cố ý trốn tránh cậu đâu."
Đáy mắt anh lướt qua một tia sửng sốt, giọng nói của Bối Doanh Doanh tiếp
tục vang lên: "Thật ra tai mình... Không nghe được, bình thường mình đều đeo máy trợ thính... Chắc cậu cũng đã biết rồi, hồi còn nhỏ có rất
nhiều người vì tai mình không nghe thấy mà kỳ thị mình, cũng có người
thương hại mình, mình không muốn bị người ta đối xử khác biệt."
Tết Nguyên Đán năm bảy tuổi, cô gặp phải một tai nạn.
Trước đêm giao thừa, bố mẹ bận rộn giải quyết chuyện làm ăn, bảo cô ra sân trong khu biệt thự tìm Bối Sơ Nhan chơi cùng.
Cô một mình ra cửa, trên đường đi không biết từ đâu có một cái pháo ném
đến ngay trước mặt cô, "Oành" một tiếng, quả pháo nổ, âm thanh giống như một tia chớp, cô sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện, Viên Man Hà
đang nói chuyện với Bối Hồng, cô nhận ra... cô dường như không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
Vụ nổ lớn
đã làm tổn thương trực tiếp màng nhĩ của cô, khiến tai phải của cô gần
như bị điếc, tai trái cũng bị giảm thính lực rất nhiều.
Bố mẹ cô rất tức giận, nói muốn tra rõ ràng chuyện này, nhưng trùng hợp là ngày xảy ra tai nạn camera quan sát xảy ra trục trặc không ghi hình
được, nên không ai biết hung thủ là ai.
Nên cũng không giải quyết được gì.
Nhưng trong lòng của cô, chuyện này đã trở thành bóng ma không bao giờ có thể xóa nhòa, thậm chí vì nó mà cô còn bị trầm cảm. Lúc đầu người trong nhà đều rất đau lòng cho cô, nhưng sau một thời gian trôi qua, hầu hết mọi
người đều bắt đầu có phản cảm với cô.
"Tai không nghe thấy thì đã làm sao, bạn vẫn có thể sống một cuộc sống thật
trọn vẹn, vì sao bạn lại muốn gục ngã không đứng dậy nổi."
Một số người rêu rao bản thân rất lạc quan và chế nhạo thái độ tiêu cực của cô. Thật ra Bối Doanh Doanh rất muốn vượt qua nó, nhưng trong một
khoảng thời gian dài cô không thể thoát ra khỏi tình trạng đau khổ này.
Trong lớp mà cô học trước đây, một số người biết cô có vấn đề về tai, hầu hết các bạn học đều sẽ thông cảm, xem cô như thành phần đặc biệt cần phải
được quan tâm; một số người coi thường và gọi cô là nhỏ khiếm thính.
Vì vậy, cô không muốn cho ai biết, cho dù bọn họ cảm thấy đồng cảm hay là muốn sỉ nhục cô.
Du Hàn nghe cô nói vậy thì quay người lại, nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng nói:
"Cho nên cậu cho rằng tôi đối xử tốt với cậu vì tôi biết tai cậu có vấn đề, thông cảm với thương hại cậu?"
"... Đồ ngốc."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi cúi người xuống, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói của anh rất dịu dàng:
"Thất ra tôi chưa từng cảm thấy cậu và những người bình thường khác có gì
khác biệt, đeo máy trợ thính thì có làm sao, hơn nữa —— "
Anh nâng hai tay lên, nhẹ nhàng che lại hai tai nhỏ nhắn của cô, khóe môi khẽ cong lên:
"Khuyết điểm không che khuất được ưu điểm."
Vẻ đẹp không trọn vẹn không phải là một kiểu vẻ đẹp hoàn hảo, nhưng nó vẫn có thể khiến lòng người rung động.
Cô sững sờ nhìn anh, bị lời nói vừa rồi của anh khiến cô cực kỳ kinh ngạc, trong lòng lại trào ra một dòng điện ấm áp.
Anh đảo mắt, rơi vào tai trái của cô, "Máy trợ thính bên tai này đâu rồi?"
"À, hỏng rồi..."
"Vậy tôi nói cậu có thể nghe thấy không?"
Cô gật đầu, "Nhưng nghe có chút không rõ."
Anh thả nhẹ giọng, ghé vào tai trái của cô nói một câu, cô gái nhỏ không nghe rõ, "Hửm, cậu nói cái gì cơ?"
Anh cười cười, "Cậu không nghe thấy thì thôi."
Bối Doanh Doanh tức giận trừng mắt nhìn anh, sao người này có thể bắt nạt cô như thế chứ?
Cô không để ý đến anh nữa, làm bộ muốn quay người đi, nhưng bị anh kéo lại.
Nụ cười trên môi anh càng sâu, anh cúi người trầm giọng nói ngay bên tai phải của cô:
"Thật sự rất ngốc."
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai, cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt đến tận
mang tai, trong đầu dường như có pháo hoa để nổ lốp bốp.
Lúc hai người quay về khu vực cắm trại, tất cả bạn học đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.
Mọi người thấy cô xấu hổ thành ra thế này, trong lòng bọn họ: Mẹ nó, bọn tôi biết các cậu đi làm cái gì rồi nhé.
Trước khi xuống núi, mọi người đã cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể như một
minh chứng cho hoạt động thiết thực này. Sau khi xuống núi, bọn họ lên
xe buýt, Bối Doanh Doanh ngồi chung với Kỷ Diệu, cô bạn phấn khích hỏi
cô: "Rốt cuộc Du Hàn ôm cậu đi ra chỗ không có người làm gì! Có phải
giữa hai người các cậu..."
"Không có, cái gì cũng không có! Cậu đừng nói lung tung..."
"Cậu không biết đâu, Tư Quỳ nhìn thấy Du Hàn ôm cậu đi, tức đến mức muốn nổ
tung luôn đó. Cho dù cậu ra có cố gắng thế nào, Du Hàn cũng không thèm
động đến cậu ta dù chỉ một chút."
Bối Doanh Doanh nhớ đến vừa rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên hai tai của cô, bây giờ vẫn cảm giác hai tai nóng bừng bừng.
Buổi chiều, cuối cùng Bối Doanh Doanh và Du Hàn cũng cùng về đến nhà, vừa
vào cửa đã thấy Viên Man Hà chờ đón, bà nhìn thấy con gái, hoảng sợ đến
ngây người: "Con làm sao thế này?!"
Bà đỡ Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn trên người cô đầy vết bầm
tím, trên đầu gối bị trầy xước da, đau lòng muốn chết: "Sao con lại
thành ra thế này..."
Bối Doanh Doanh giải thích, sau đó nhìn về phía Du Hàn đang đi vào nhà, khóe môi khẽ cong
lên: "Du Hàn đã tìm thấy con đó mẹ, cậu ấy đưa con từng trong rừng cây
ra ngoài."
Viên Man Hàn nhìn chàng trai
trẻ một cái, sau đó bà cười cảm kích, nói với anh: "Thật may là còn có
Tiểu Hàn, ra ngoài còn phải chăm sóc nhóc con phiền toái này."
"Mẹ..." Cô gái nhỏ lầm bầm.
"Không có gì đâu, dì Viên," Du Hàn cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, "Vậy cháu về phòng trước."
Sau khi Du Hàn đi, Bối Doanh Doanh dựa vào ngực Viên Man Hà, khẽ nói: "Mẹ
ơi, thật ra Du Hàn là người có trái tim ấm áp, lần này con bị thương,
cậu ấy vẫn luôn chăm sóc con."
Cô không biết trong lòng mẹ cô nghĩ thế nào về Du Hàn, nhưng cô hy vọng sẽ có nhiều người thích Du Hàn hơn.
Viên Man Hàn vui mừng gật đầu, bà nói: "Đứa nhỏ này đúng là đã thay đổi
không ít." Hồi còn học cấp hai, Du Hàn này rất phản nghịch, Viên Man Hà
biết mẹ của Du Hàn đã phải lo lắng đến nhường nào.
Con người đều sẽ thay đổi.
Lúc ăn cơm tối, Bối Hồng từ công ty trở về, Bối Sơ Nhan cũng đi học thêm ở trường bổ túc về.
Trên bàn ăn cơm, Bối Sơ Nhan nhắc đến kế hoạch sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh của mình:
"Bố mẹ, con muốn tham gia cuộc thi biện luận ở trường." Hàng năm vào thời
điểm này trường trung học Cao Lâm sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện. Có rất
nhiều đội khác nhau tham gia thi đấu. Đội giành giải nhất chung cuộc sẽ
đại diện đi thi cấp thành phố.
Năm ngoái Bối Sơ Nhan đại diện trường đi thi, cuối cùng giành được giải thưởng.
"Nhưng mà Nhan Nhan à, bình thường chuyện học hành của con bận rộn như vậy, làm gì còn có thời gian?" Viên Man Hà lo lắng.
"Không sao đâu mẹ, con cảm thấy chuyện học của con sẽ không bị thụt lùi. Hơn
nữa đây là lần cuối cùng con có thể tham gia cuộc thi nên con không muốn bỏ lỡ. Bố, bố sẽ ủng hộ con chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!