Giọng nói của Du Hàn trầm thấp và nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, trong chốc lát cô có chút hoảng hốt.
Anh hỏi cô anh có thể làm gì để khiến cô vui vẻ.
Hóa ra, anh quan tâm cảm giác của cô, chỉ cần cô có một chút không vui, anh sẽ tỉ mỉ phát hiện ra...
Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô khẽ thở dài một hơi, đôi môi đỏ mỏng
cong lên: "Không có gì, thật ra mình nhảy xa không đạt yêu cầu, lát nữa
còn phải thi lại."
"Vậy còn không luyện tập một chút?"
Cô xụ miệng, chớp chớp mấy cái thấy anh đứng lên, đưa tay đến trước mặt cô: "Đứng dậy nào, đồ ngốc."
Anh kéo cô lên, sau đó bảo cô làm tư thế nhảy mấy cái cho anh xem.
Sau khi cô nhảy mấy cái, Du Hàn vạch ra vấn đề cho cô: "Vung tay mạnh hơn và thả lỏng một chút."
Động tác của cô đã chuẩn hơn rất nhiều, mặc dù không tiến bộ nhanh nhưng cô ấy đã nhảy xa hơn trước.
"Bây giờ đạt yêu cầu thì không thành vấn đề rồi.
Bối Doanh Doanh vui vẻ cười một tiếng, "Du Hàn cảm ơn cậu, mình muốn lập
tức đi thi lại! Nếu không thì quên mất cảm giác bây giờ mất..."
Du Hàn nhìn bóng lưng chạy xa của cô, khóe môi anh dần cong lên.
"Có phải cậu thích Du Hàn không?"
Kỷ Diệu vừa hỏi câu này, con ngươi Trịnh Hy lướt qua một tia ngạc nhiên,
sau đó mỉm cười không đổi sắc mặt nói: "Kỷ Diệu, lời này của cậu, là đại diện cho ai đây?"
Kỷ Diệu nắm chặt tay, "Bản thân mình hiếu kỳ nên muốn hỏi một chút, không được sao?"
"Nhưng đây là chuyện riêng của mình, mình có thể lựa chọn không trả lời?"
Trịnh Hy bình thường là một người rất thẳng thắn, nếu có người dùng thái độ
không tốt nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ không chút do dự đâm ngược lại
người đó, ngay cả bạn bè cũng vậy. Kỷ Diệu bị thái độ này của Trịnh Hy
chọc cho tức giận bật cười, "Cậu đừng làm như mình và Doanh Doanh nhìn
không ra, cậu có ý với Du Hàn."
Trịnh Hy
nghe thấy hai chữ "Doanh Doanh" này, cô ấy run lên một cái, cô ấy thấy
Kỷ Diệu chỉ về phía sân đẩy tạ chỗ Du Hàn và Bối Doanh Doanh đang đứng,
"Chẳng lẽ cậu không biết người Du Hàn thích là Doanh Doanh sao? Hơn nữa
Doanh Doanh cũng có thiện cảm với cậu ấy?"
Kỷ Diệu cảm thấy thái độ của mình hơi cứng rắn, nhưng cô ấy muốn bảo vệ
cho bạn của mình, "Trịnh Hy, Doanh Doanh coi cậu như bạn bè thân thiết,
mình cũng biết cậu đối với cậu ấy là thật lòng. Nếu như hai người bọn họ có tình cảm với nhau, chúng ta đừng nhúng tay vào được không? Cậu như
thế này...Rất dễ tạo hiểu lầm giữa bọn họ."
"Nhưng mà..."
Trịnh Hy ngẩng đầu, vỗ vỗ bả vai Kỷ Diệu, cười cười: "Tới hiểu ý cậu, Doanh
Doanh cũng là bạn của mình, mình cũng không có khả năng làm ra chuyện
như vậy."
Cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh một mình chạy đi, nói: "Mình sẽ tìm Du Hàn nói rõ ràng."
Trịnh Hy nói xong cất bước đi về phía Du Hàn.
Trịnh Hy bước đi, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh ngày đầu tiên gặp Du Hàn.
Năm đó cô ấy mới lên tiểu học, một hôm lúc tan học về nhà, cô ấy ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà đọc bảng cửu chương.
"Tám một là tám, tám hai mười sáu, tám ba hai bốn, tám bốn ba hai, tám năm ba chín..."
Ngay khi giọng nói lưu loát của cô vừa thốt ra, sau lưng cô ấy có một giọng nói vang lên: "Sai rồi."
Cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi mình đang
đứng dưới mình hai bậc thang. Mặt trời lặn từ cửa sổ góc cầu thang chiếu vào, rơi vào trên người cậu bé, toàn thân lấm tấm ánh vàng.
"Hả?"
Cậu bé đó nói: "Là bốn mươi."
Trịnh Hy nhìn xuống bảng cửu chương trên tay, đúng là cô ấy đọc sai rồi, cô
ấy đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: "Đúng là sai thật? Kiểm tra cậu thêm
mấy cái, ừm... Chín nhân bảy thì sao?"
"Sau mươi ba."
Trịnh Hy lại kiểm tra thêm vài câu, không ngờ cậu bạn này có thể vừa trả lời
nhanh lại còn rất đúng, hai mắt Trịnh Hy tỏa sáng: "Cậu giỏi quá đi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!