Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 28: Bạn học Bối Doanh Doanh này là tiên nữ từ đâu đến vậy!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bối Sơ Nhan cúi đầu, chỉ có thể đè nén bất mãn vào trong lòng, không dám phản bác, "...Biết rồi ạ."

"Đi ăn cơm." Viên Man Hà lạnh giọng nói.

Bối Sơ Nhan ngẩng đầu nhìn Doanh Doanh, trong lòng hận cô đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ có thể quay người đi vào trong phòng ăn.

Viên Man Hà thật sự không thể ngờ rằng, cùng một chuyện, mà hai đứa con gái của bà sẽ có suy nghĩ khác nhau nhiều đến vậy, bà sờ đầu Bối Doanh Doanh:

"Được rồi, con đưa canh đi."

"Vâng ạ."

Cô đi đến cửa phòng Du Hàn, sau khi gỗ cửa hai tiếng, anh ra mở cửa.

Khóe môi cô cong lên, "Này, đưa cho cậu uống đó. Hôm nay cậu cũng đã vất vả rồi, mau uống một chút đi."

Vừa rồi ở ngoài phòng khách có tiếng cãi vã, Du Hàn có nghe thoang thoáng được một chút. Lúc này anh nhìn hốc mắt cô gái nhỏ đỏ bừng, anh nhíu mày nhận lấy bát canh rồi kéo cô vào trong phòng.

Anh đè cô lên cửa, cụp mắt nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Ai bắt nạt cậu?"

Cô khẽ run một cái, mỉm cười với anh, "Không có đâu..."

Du Hàn đột nhiên nắm lấy tay cô, đáy mắt tối sầm lại, "Là chị ta làm?" Trên mu bàn tay trắng nõn có mấy vết đốm đỏ ra bị canh gà đổ ra, nhìn vô cùng chướng mắt.

"Mình muốn bưng canh cho cậu, Bối Sơ Nhan không cho, nhưng may mà mẹ đã mắng chị ta rồi. Lần này mẹ đứng về phía mình đó. Không sao đâu, mình không đau."

Cô gái nhỏ vì không muốn anh lo lắng mà cô gắng ra vẻ tươi cười, càng khiến cho người ta đau lòng, anh kéo cô vào trong, sau khi đặt bát canh lên bàn, anh lại kéo cô đi vào trong phòng vệ sinh.

Cô vẫn đang mù mờ không hiểu chuyện gì thì thấy anh mở vòi nước, để tay cô dưới vòi nước lạnh, rửa tay cho cô.

"Thật sự không sao đâu..." Cô khẽ nói.

Anh không đáp lại cô, kiên quyết làm xong việc của mình.

Ánh mắt của cô không nhịn được rơi trên bàn tay thon dài của anh, rõ ràng nước rất lạnh, nhưng chỗ bị anh nắm lấy vẫn đang không ngừng nóng lên, nhiệt độ đó như muốn thiêu đốt cả gương mặt của cô.

Anh xả nước xong, mới buông tay của cô ra, sau đó mềm giọng dặn dò: "Nếu như còn thấy đau thì bôi thuốc bỏng, trong phòng tôi không có."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn cậu, Du Hàn."

Anh nhìn cô, bỗng nuốt nước bọt một cái, đôi mắt đen láy chứa đầy cảm xúc mãnh liệt. Cô thấy anh không nói gì, ngước mắt lên nhìn anh với ánh mắt thắc mắc. Đột nhiên anh nắm lấy gáy cô, cô thuận thế ngã vào trong lồng ngực của anh.

Đầu cô dán lên ngực anh, hai mắt mở lớn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Sao anh đột nhiên lại ôm cô ... ?!

Sau mấy giây yên tĩnh, cuối cùng trên đỉnh đầu cũng truyền đến giọng nói đè nén của anh: "Đồ ngốc."

Vừa rồi anh bị Bối Sơ Nhan sỉ nhục nhưng cô lại tức giận hơn cả anh, còn nhất định phải đưa canh cho anh bằng được.

Cô gái nhỏ bị giọng nói trầm thấp của anh làm cho đỏ mặt, mềm giọng phản bác: "Mình không có ngốc..."

Anh buông cô ra, khẽ cười: "Rồi, không có ngốc..."

"Mình phải quay lại ăn cơm rồi."

Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh tại truyen35.shop

"Ừm."

Cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Lúc đi ra phòng khách, Bối Hồng cũng đã về đến nhà.

Bối Sơ Nhan đang đứng trước mặt Bối Hồng, nước mắt rơi như giống như cô ta phải chịu rất nhiều ấm ức, Bối Hồng dỗ dành: "Được rồi, biết sai là tốt, mẹ sẽ không thật sự giận con đâu."

Con gái khóc, người làm bố đều sẽ đau lòng. Huống chi là đứa bé lúc nào cũng hiểu chuyện như Bối Sơ Nhan.

Bối Doanh Doanh nhíu mày, khéo léo gọi một tiếng "Bố", Bối Sơ Nhan quay đầu nhìn về phía cô, sau đó đi lên trước, "Doanh Doanh, chị xin lỗi, vừa rồi chị không nên làm như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?"

Ánh mắt Bối Doanh Doanh dừng trên người chị ta, nhìn đến khi chị ta thấy chột dạ, cô mới nở nụ cười xinh đẹp.

"Không có gì đâu, lần sau chị đừng làm như vậy nhé, rất dễ bị bỏng."

Bối Hồng lên tiếng: "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Trên bàn cơm, Bối Sơ Nhan thể hiện cực kỳ ngoan, vừa gắp thức ăn vừa làm nũng, rất nhanh đã dỗ Viên Man Hà hết giận. Viên Man Hà hỏi: "Thứ hai có phải hai con sẽ thi đấu không?"

Bối Sơ Nhan thoang sửng sốt, gật đầu, Viên Man Hà cười nói: "Không ngờ Doanh Doanh lại giỏi như vậy đó nha, lần đầu xông trận đã vào được chung kết."

Thật ra điều khiến cho mọi người ngạc nhiên vẫn là biểu hiện của Bối Doanh Doanh, cả bố lẫn mẹ cô đều không ngờ con gái nhỏ bình thường không thích nói chuyện, nhưng khi thi biện luận có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.

"Đúng vậy ạ, Doanh Doanh cực kỳ lợi hại luôn đó mẹ, thật ra lần này con thi đấu với em trong lòng rất phức tạp, luôn cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn con." Bối Sơ Nhan nhíu mày.

Bối Doanh Doanh nở nụ cười ngọt ngào với cô: "Không sao đâu chị, em thi chơi thôi mà. Chị giỏi như vậy, em đạt được giải nhì cũng vui rồi."

Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cứng lại.

Bối Hồng mở miệng: "Doanh Doanh đã tiến bộ hơn rất nhiều, bố mẹ thấy các con như thế này đều rất vui vẻ, ai đạt được giải nhất cũng đều như nhau."

"... Vâng." Bối Sơ Nhan không nói gì thêm nữa.

Sau khi ăn cơm tối xong, dì Du ở trong bếp gọt hoa quả, Bối Sơ Nhan bưng một đĩa ra sân sau cho bố mẹ.

Nhưng khi cô ta đi đến gần, cô ta nghe thấy Bối Hồng đang nói chuyện với Viên Man Hà.

"Haiz, chồng à, anh có cảm thấy gần đây Doanh Doanh thay đổi rất nhiều không. Thật ra hai đứa con gái của chúng ta đều rất ưu tú. Từ khi Doanh Doanh xảy ra tai nạn ảnh hưởng đến tai, tính cách con bé mới thay đổi, nhưng bây giờ đặc biệt tốt."

Bối Hồng cũng cất tiếng cười hiếm thấy, "Doanh Doanh rất giống em hồi còn trẻ, vừa đáng yêu lại điềm đạm ít nói."

"Còn không phải con gái em sinh sao... "

Bối Sơ Nhan nghe thấy vậy, tay cầm đĩa hoa quả nắm chặt đến ngón tay trắng bệch. Gần đây Bối Doanh Doanh càng ngày càng được bố mẹ yêu thích. Ngay cả Bối Hồng hở một tí là quở trách cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn cưng chiều Bối Doanh Doanh hơn cả cô ta.

Đáy mắt Bối Sơ Nhan tối sầm lại.

Cô đi ra sân, đưa hoa quả cho bố mẹ, mỉm cười nói: "Bố mẹ, chiều ngày mai bố mẹ đến trường xem bọn con thi đấu nhé, bố mẹ đến con sẽ phát huy càng tốt hơn."

Bối Hồng vu vẻ, "Được, bố sẽ cố sắp xếp buổi chiều một chút."

Về đến phòng, Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha. Cô ta lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn của trường, ở trên trang chủ nổi lên một bài đăng nóng hổi được ghim ở trên đầu —— "Đội NR cố lên, đặt gạch ủng hộ các cậu" cực kỳ bắt mắt, đập vào mắt cô ta...

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngoan, Đừng Sợ Anh, truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh , đọc truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top