"Con còn định cãi cố đúng không? Sáng nay con nói con cho thêm đường vào cốc sữa của em nhưng thực ra con bỏ thuốc xổ vào trong đó. Bố đã hỏi lái xe rồi, chú ấy nói tối thứ sáu có chở con ra tiệm thuốc, con nói cho bố
nghe con mua cái gì? Hóa đơn đâu? Con có thể đưa cho bố không?!"
"Em gái con uống non nửa cốc đã bắt đầu tiêu chảy, mẹ con hết nửa cốc còn
lại, trực tiếp phải vào bệnh viện luôn. Con nói cho bố nghe, con cho
nhiều thuốc xổ như vậy là muốn Doanh Doanh không thể đến thi đấu được,
để cho con được giải quán quân, đúng hay không?!"
Bối Sơ Nhan bị Bối Hồng quát, dọa cho nước mắt rơi lã chã. Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên bố hung dữ như vậy với cô ta.
Đến tận bây giờ, bất kể là chuyện học hành hay những chuyện khác cô ta chưa từng khiến bố mẹ phải lo lắng. Ở trước mặt bố mẹ, cô ta tốn biết bao
công sức để duy trì hình tượng tốt đẹp của người chị gái hiền dịu.
Nhưng hôm nay lớp mặt nạ đó như bị xé ra, lộ ra rắn rết ở bên trong.
Kế hoạch hoàn hảo bị đổ vỡ, tất cả đều tại cô ta cho thuốc xổ nhiều hơn đường.
Bối Hồng gõ mặt bàn, từ câu từ chữ: "Từ nhỏ đến lớn bố đã dạy các con những gì? Hãy giữ đôi chân trên mặt đất, đi bằng chính đôi chân của con và
sức lực của con, không được tranh giành ganh đua so sánh, làm người phải thẳng thắn vô tư." Ông quay đầu chỉ là con gái nhỏ, "Đó là em gái ruột
thịt của con, vậy mà con cũng ra tay được. Bình thường lúc nào con cũng
nói thương em yêu em là như vậy sao?"
Bối Sơ Nhan thút thít: "Bố, con chỉ là... chỉ là trong phút chốc không được tỉnh táo, con sợ con không đặt được giải nhất, bố mẹ sẽ không yêu con
nữa..."
"Cho nên con cứ như vậy mà hại em gái của con? Đây chỉ là một cuộc thi biện luận đã cho em uống thuốc xổ. Sau này nếu là một vị trí trong công việc có phải con sẽ cho em uống
thuốc độc luôn không?"
Bối Hồng cứng rắn quở trách, đồng thời cũng nhìn Bối Doanh Doanh đang ngây người.
Hóa ra bố mẹ biết chuyện này... Hơn nữa bố không hề thiên vị chị ta.
Bối Sơ Nhan buông thõng đầu xuống, đôi môi bị cắn chặt trắng nhợt không còn chút máu, cô ta khóc đến có chút nhếch nhác.
Viên Man Hà đứng dậy, đi tới, con ngươi của bà cũng phủ một tầng nước mắt,
Bối Sơ Nhan nắm chặt tay của mẹ, "Mẹ, con thật sự không cố ý, mẹ phải
tin con..."
Viên Man Hà nhíu mày, "Nhan
Nhan, trên cả đường đi hôm nay bố mẹ đều không nhắc đến chuyện này, thật ra là muốn chờ con chủ động nhận sai. Mẹ cho rằng con chỉ là trong giây lát nổi lên ý xấu, sau đó hối hận. Nhưng mà con định giấu diếm đến cuối cùng, con thật sự làm cho mẹ thất vọng."
Sáng nay bệnh viện đưa kết quả xét nghiệm bà uống phải thuốc xổ, bà mới nhớ
ra hành động sáng nay của con gái lớn, sửng sốt đến mức cả người đều dại ra.
Bà thi thoảng có thể cảm giác được
chị gái đôi lúc có chút địch ý với em. Chuyện mâu thuẫn nhỏ giữa hai chị em có thể hiểu được, nhưng lén cho thuốc xổ và trong sữa, ngay cả người bình thường cũng chưa chắc có thể làm chuyện độc ác như vậy, huống chi
là chị em ruột.
Điều khiến bà càng buồn hơn là, bà đã không dạy bảo Bối Sơ Nhan đúng cách.
Bối Sơ Nhan nghe giọng điệu này của mẹ, cô ta biết lúc này mẹ thật sự rất
tức giận. Cô ta hoảng hốt lau nước mắt, nói năng lộn xộn: "Bố mẹ, là lỗi của con, con hứa lần sau sẽ không ..."
Bối Hồng trừng mắt nhìn con gái lớn: "Chỉ xin lỗi mỗi bố mẹ là đủ rồi?"
Bối Sơ Nhan nghe vậy, sửng sốt mấy giây, cô ta đi đến trước mặt Bối Doanh
Doanh, kìm nén nước mắt, giọng điệu cực kỳ thành khẩn: "Chị xin lỗi
Doanh Doanh, chị... Chị không nên làm như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?"
Cho dù cô ta có ghét Bối Doanh Doanh đến nhường nào, giờ phút này cũng phải cúi đầu xuống.
Bối Doanh Doanh đứng lên, ánh mắt nóng rực rơi trên mặt Bối Sơ Nhan, sau đó cười một tiếng, đột nhiên nhắc đến một chuyện: "Hơn bốn giờ sáng nay,
là chị vào trong phòng em sao?"
Bối Sơ Nhan giật mình.
Vên Man Hà và Bối Hồng cùng nhìn về phía Bối Sơ Nhan. Lúc này cô ta không dám lại nói dối, cúi đầu nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
"Mới sáng sớm, chị vào phòng em làm gì?"
Bối Sơ Nhan nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Bối Hồng đi tới, "Con nhanh chóng thành thật khai báo, con vào phòng em gái làm gì! Nếu không đừng nghĩ rằng chuyện này cứ thể là xong."
Cô ta im lặng một lúc, mới nói toàn bộ chuyện sáng nay ra: "Con... Con bỏ
thêm thuốc xổ vào... ly nước trên đầu giường Doanh Doanh..."
"Con!" Bối Hồng tức giận, "Bố yêu thương con nhiều năm như vậy, đã dạy con trở nên độc ác như vậy sao!"
Bối Sơ Nhan muốn không có chút sai sót nào, cho nên cô ta bỏ thêm thuốc vào trong ly nước của Bối Doanh Doanh. Nhưng buổi sáng Bối Doanh Doanh
không uống nước để qua đêm nên đã đổ đi.
Viên Man Hà đi tới kéo cánh tay Bối Hồng, "Đừng tức giận quá hại đến sức khỏe, anh ngồi xuống trước đi."
Trong phòng bao một lần nữa chìm trong im lặng. Bối Sơ Nhan nơm nớp lo lắng
không dám nói gì, qua mấy phút sau, Bối hồng mới lần nữa lên tiếng:
"Từ giờ trở đi, con tập trung học hành cho bố, không cần phải quan tâm đến
những cuộc thi khác hay thành tựu gì cả, tiền tiêu vặt tháng này cắt một nửa. Ngoại trừ lên trường luyện thi, con ngoan ngoãn ở nhà cho bố,
không được đi đâu hết. Nếu như em gái con nói cho bố biết con có những
hành động gì khác, tự con biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ?"
"... Vâng."
Cho dù trong lòng Bối Sơ Nhan có không cam lòng đến đâu, ngoại trừ gật đầu cô ta không còn cách nào khác.
Bối Hồng nhìn về phía Bối Doanh Doanh, gọi cô đến, cô đi đến trước mặt Bối Hồng, nghe thấy bố mềm giọng nói với cô:
"Doanh Doanh, nếu như chị lại đến tìm con gây phiền phức thì nói với bố nhé.
Nhưng bố không mong hai chị em các con sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em."
Bối Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, ngồi xuống đi chuẩn bị ăn cơm.
Bối Doanh Doanh ngồi giữa Bối Hồng và Viên Man Hà. Một lúc sau hải sang
được mang lên, bố mẹ người ngồi trái người ngồi phải gắp cho Bối Doanh
Doanh rất nhiều hải sản. Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh chỉ có thể nuốt nước
mắt vào trong bụng.
Không ngờ Bối Doanh Doanh hôm nay có thể giáng cho cô ta một "cái tát" đau như vậy.
Một lúc sau, điện thoại trong túi của Bối Doanh Doanh vang lên, cô lấy điện thoại ra, ấn nhận cuộc gọi đến thì nghe thấy giọng nói của Vương Thụ
Trạch:
"Doanh Doanh, cậu có đến không thế! Bọn mình đang ăn rồi đó! Mình, Viên Gia, anh Hàn đều ở đây rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi."
Bối Doanh Doanh: ???
"Tối nay không đi không được mà. Doanh Doanh cậu đến đi mà, mãi mới hẹn nhau đi ăn được, cậu không đến thì không còn gì vui nữa."
Bối Doanh Doanh lộ vẻ khó xử, Viên Man Hà để ý thấy, hỏi cô có chuyện gì.
Viên Man Hà nghe xong đồng ý rất thoải mái: "Không sao đâu, con đi chơi cùng các bạn đi, không phải con cũng là thành viên trong đội NR sao? Đi đi,
tối nay thư giãn một chút, chơi muộn một xíu về cũng được."
Bối Hồng cũng nói đi chơi với bạn đi. Bối Doanh Doanh hỏi địa chỉ xong, nói bây giờ cô sẽ qua đó liền.
Vương Thụ Trạch cúp điện thoại, lắc lắc điện thoại trong tay, nhìn Du Hàn với vẻ mặt đòi được khen: "Anh Hàn, anh xem không phải cách này của em đã
thành công rồi sao?"
"Ừm."
"Anh không thưởng cái gì cho em sao?"
"Mày thiếu cái gì?"
Vương Thụ Trạch: "... Đủ rồi, anh đừng mua cho em sách luyện thi đại học."
Cậu ta vui vẻ gọi cho An An, Viên Gia nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu: "Mày theo đuổi được rồi?"
"Trên cơ bản là An An không hề chạy."
"Được đó anh Vương! Một cô gái ngoan ngoãn như An An mà cũng cua được, anh có bí kíp gì sao truyền thụ cho em với?"
Viên Gia hỏi xong, Du Hàn đang cúi đầu ăn đồ ăn, vẻ mặt cứng lại.
Vương Thụ Trạch được hỏi như vậy, sự tự tin như một người đàn ông thực thụ
của cậu ta nổi lên. Cậu ta đặt đũa xuống, giọng điệu thong dong: "Mày đã gọi tao một tiếng anh, thì hôm nay anh sẽ nói cho mày nghe làm thế nào
để theo đuổi được bạn gái."
"Anh nói, anh nói đi ạ."
"Mày có biết tại sao tiểu thuyết lãng mạn lại được yêu thích hiện nay không? Đó là vì những cuốn sách này có thể thỏa mãn tưởng tượng đẹp đẽ của các cô gái trẻ về bạn trai tương lai của họ. Mày phải sống như một nhân vật nam chính trong tiểu thuyết. Trước hết, mày phải có khuôn mặt ưa nhìn,
có một gương mặt đẹp coi như là thành công hơn một nửa rồi. Thế giới này thực tế như vậy đấy." Vương Thụ Trạch đánh giá Viên Gia một chút, "Với
cái bản mặt này của mày... Coi như tạm được, còn giống như anh Hàn chúng ta, đây là gương mặt tiêu chuẩn của nam chính trong tiểu thuyết." Vương Thụ Trạch cười hì hì.
Du Hàn không hiểu tại sao bị đưa ra làm ví dụ: "... Cút."
Viên Gia: "Đừng nói nhảm nữa, sau đó thì sao?"
"Điều thứ hai, hiểu rõ con gái thích gì, bình thường mày phải thường xuyên
hỏi nhiều một chút xem cô ấy thích cái gì, thích ăn gì thích uống gì,
tục ngữ có câu chi tiết quyết định thành bại."
"Tiếp tục."
"Điều thứ ba... Nếu lúc này người ta không ghét mày, có thể hai người đang ở
mức bạn bè. Ở giai đoạn này mày phải bắt đầu thể hiện rằng mày đối xử
với cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Chỉ đi lấy nước cho cô ấy, bữa
sáng cũng chỉ mua cho cô ấy. Phải khiến cô ấy cảm giác được mày đối xử
với cô ấy và những nữ sinh khác không giống nhau, như vậy cô ấy từ từ sẽ sinh ra thiện cảm đối với mày. Nhớ kỹ là không được có lốp dự phòng, bị phát hiện thì mày sẽ chết rất thảm."
"Nếu như mày cảm nhận được đối phương cũng có thiện cảm với mày, mày phải
thường xuyên nghĩ ra cách để hai người gặp mặt, ở chúng với nhau. Mỗi
lần chỉ có hai người ở riêng với nhau, tình cảm của hai người sẽ ngày
càng tốt lên thôi."
Viên Gia vui vẻ, "Không ngờ mày am hiểu nhiều như vậy."
"Tất nhiên rồi, lúc nên ra tay là phải ra tay liền, thỉnh thoảng có thể lưu
manh một chút. Ở trên phương diện tình cảm mày phải chủ động, không thể
chờ bạn nữ chủ động được."
"Đỉnh của chóp..."
Du Hàn ngồi một bên ăn đồ ăn, mặt vẫn không hề có cảm xúc gì.
Một lúc sau, có một cô gái đi từ ngoài cửa nhà hàng vào, Viên Gia nhìn thấy vội vàng vẫy tay: "Doanh Doanh, ở đây này!"
Bối Doanh Doanh lập tức đi qua, Vương Thụ Trạch cười cười: "Nào, cậu ngồi
cạnh anh Hàn đây này, chị phục vụ, lấy giúp chúng em thêm một bộ bát
đũa."
Cô ngồi xuống, quay đầu lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Du Hàn, cô cười với anh, anh đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn cái gì, gọi món đi."
"Đúng đúng đúng, hôm nay anh Hàn nói anh ấy bao hết, Doanh Doanh cậu không thể không nể mặt anh Hàn được."
"Vậy được rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!