Viên Man Hà và Bối
Hồng chìm vào im lặng, một lúc sau Bối Hồng trả di động lại cho con gái
nhỏ, ông vỗ chân, đưa ra quyết định cuối cùng:
"Nếu Doanh Doanh đã muốn tham gia như vậy, thì con có thể đi đăng ký thử sức một chút. Con gái của bố có dũng khí này, cho dù kết quả có như thế nào bố cũng đều rất vui vẻ."
"Nhưng mà, an toàn là trên hết, chạy không được thì thôi, đừng miễn cưỡng."
Viên Man Hà không quên nhắc nhở. Bà sợ con gái nhỏ tính cách bướng tỉnh, đến lúc đó khiến người đổ bệnh thì phải làm sao?
"Vâng."
Bối Hồng cười nhìn Bối Doanh Doanh, cảm giác vui mừng hiếm thấy, gần đây
Doanh Doanh giống như biến thành người khác, nếu là trước kia con bé sẽ
không dám đăng ký tham gia những cuộc thi như này.
Cô gái nhỏ còn chưa đi thi, bố mẹ đã hết lời khen lên khen xuống, Bối Sơ
Nhan ở một bên nhìn, trong lòng vừa ghen ghét vừa khinh thường.
Lúc hai chị em đi lên trên lầu, Bối Sơ Nhan mới thật sự lộ rõ thái độ mỉa mai rõ mồm một.
"Bối Doanh Doanh, gần đầy mày điên rồi nhỉ? Mày muốn ở trước mặt bố mẹ chứng minh cái gì, hay là mày muốn chứng minh cho tao xem cái gì hả?" Bối Sơ
Nhan nhếch miệng cười, liếc nhìn cô.
"Chị tự coi mình quá quan trọng rồi." Bối Doanh Doanh cười mắt híp lại giống như vầng trăng khuyết, "Huống chi không phải em chứng minh cho chị xem
rồi sao?"
Lời này là chỉ lần trước Bối Sơ Nhan đã thua dưới tay cô trong cuộc thi biện luận của trường.
Vẻ mặt Bối Sơ Nhan cứng đờ, giây tiếp theo cô ta nhướng lông mày lên rất
cao, "Bối Doanh Doanh, mày thật sự cho rằng bản thân mày rất giỏi sao?
Chỉ là một trận thi biện luận mà thôi. Cho dù bọn mày được đi thi tỉnh
thì đã sao? Mày cũng chỉ khiến cho trường Cao Lâm chúng ta bẽ mặt thôi."
"Đáng tiếc là chị ngay cả cơ hội này cũng không có."
Ngay lập tức Bối Sơ Nhan bị cô nói cho nghẹn họng, mấy giây sau cô ta lại giở giọng khinh thường:
"Loại cơ hội này cho tao, tao cũng không cần."
Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, cười cười, đột nhiên phát hiện người chị trước đây cô luôn sợ hãi và dè chừng và chỉ muốn lấy lòng, hóa ra vẻ mặt thật sự của chị lại ghê tởm như vậy.
Cô cũng
không muốn tốn nhiều nước bọt nói chuyện với chị ta, nhưng Bối Sơ Nhan
lại không buông tha -- "Em gái à em vẫn cứ vui vẻ mà tham gia chạy cự
li dài đi. Đến lúc đó chạy được một nửa đừng có mà ngồi dưới đất khóc
nhè, làm thế thì khó coi lắm đó."
Bước chân đang bước đi của Bối Doanh Doanh dừng lại, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, ánh mắt nặng nề.
Bối Sơ Nhan bị cô nhìn như vậy không hiểu sao lại có chút sợ hãi, "... Sao nào, tao nói sai à?"
"Chị dám tham gia không?" Cô bỗng đặt câu hỏi.
Bối Sơ Nhan bị cô hỏi, cảm giác cổ họng nghẹn lại, "Mày... Mày có ý gì?"
"Ít nhất em còn có can đảm tham gia, chị thì sao? Chị chỉ biết ở đây châm
chọc, còn em ít ra sẽ ra bên ngoài đứng trên cái sân đó là chạy, mà chị
ngay cả dũng khí đứng trên sân để chạy cũng không có, không phải sao?"
Bối Sơ Nhan sửng sốt, bị cô lời nói của cô kích thích não nóng lên, giây tiếp theo không kịp suy nghĩ liền buột miệng nói:
"Mày buồn cười thật đấy? Tao mà không dám!"
Bối Doanh Doanh bỗng cười một tiếng, bỗng nắm lấy tay chị ta, kéo đi xuống dưới lầu, Bối Sơ Nhan hoảng sợ, "Mày định làm gì..."
Cô kéo chị ta xuống dưới lầu đi vào trong phòng khác, Viên Man Hà và Bối
Hồng thấy hai người lại đi xuống, hỏi bọn họ có chuyện gì.
"Bố mẹ, chị vừa nói với con, chị cũng muốn tham gia thi đấu, cũng muốn thử thách bản thân mình, đúng không chị?"
Bối Sơ Nhan nhìn ánh mắt đang cười kia của Bối Doanh Doanh, tức giận đến nắm chặt nắm đấm, "Con..."
Bối Hồng đi tới, cười nói: "Sao thế, Nhan Nhan cũng muốn đi à, vậy thì tham gia thôi? Hai chị em con đều rèn luyện bản thân, cũng là chuyện tốt."
Cổ họng Bối Sơ Nhan căng lên, "Bố, con..."
Cô ta đang định mở miệng phản bác, Bối Doanh Doanh đã cắt lời: "Bố, chị
đang lo lắng chị không giành được giải nhất, sẽ không thể khiến bố mẹ
hài lòng
Bối Hồng nhíu mày: "Cứ phải hơn thua như thế làm gì? Các con có can đảm đăng ký tham gia đã là rất giỏi rồi."
Bối Sơ Nhan nói không thành lời, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, hận không thể cho cô một cái tát thật mạnh.
Cô ta quay lại nhìn bố mẹ, ép buộc bản thân, nở nụ cười cứng ngắc: "Con sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không để bố mẹ phải thất vọng."
-
Bối Doanh Doanh về đến phòng, sau khi tắm rửa xong cô nằm vật ra giường, lấy điện thoại ra gọi cho Du Hàn.
Trong lúc chờ kết nối, tim cô đập thình thịch, không hiểu sao cô lại bắt đầu hồi hộp.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của anh gọi tên cô, cô nằm
trong ổ chăn, nhẹ giọng đáp lại anh, khóe môi cong lên nở nụ cười, "Du
Hàn, bố mẹ mình đồng ý cho mình tham gia thi chạy cự li dài rồi."
Anh khẽ cười, "Sợ là cậu chưa biết chạy cự li dài mệt đến thế nào thôi."
"À..." Cô sờ sờ cái mũi của mình, "Bây giờ mình chỉ cảm thấy cực kỳ phấn
khích. Hơn nữa chuyện khiến mình càng vui vẻ là Bối Sơ Nhan cũng tham
gia cuộc thi này!"
"Ừm?"
"Hôm nay, vừa rồi về đến nhà mình có nhắc chuyện muốn đi thi với bố mẹ, Bối
Sơ Nhan cũng ngồi bên cạnh, chị ta nghe xong cứ luôn chế giễu mình, mình liền khích chị ta, bây giờ chị ta không thể không đi đăng ký thi."
Dựa trên sự hiểu biết nhiều năm của cô về Bối Sơ Nhan, người chị này của cô yêu tất cả mọi thứ, nhưng điều chị ta yêu nhất là thể diện. Nếu hôm nay chị ta ở trước mặt bố mẹ nói tham gia, chị ta chắc chắn sẽ cắn răng đi
đăng ký, bởi vì chị ta muốn trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất trong lòng
mọi người.
Thật ra cô cơ bản không hề xem Bối Sơ Nhan như đối thủ cạnh tranh, cô chỉ muốn đột phá bản thân, cô
làm như vậy chỉ đơn giản muốn "kéo chị ta xuống nước".
Du Hàn nghe giọng của cô, anh có thể tưởng tượng được lúc này trên mặt cô
gái nhỏ sẽ là biểu cảm xảo quyệt, tiếng cười trầm thấp vang lên: "Sao
bây giờ Doanh Doanh lại nghịch ngợm thế nhỉ?"
Cô bị anh nói toạc ra, chẹp miệng nhỏ giọng phản bác:
"Ai bảo chị ta cứ lượn qua lượn lại ở trước mặt mình..."
Giống như đang khiêu chiến sự bình tĩnh của cô vậy.
Anh im lặng nở nụ cười: "Ừm, làm tốt lắm."
Cô lật người lại, bắt đầu buồn rầu, "Nhưng mà hai tuần nữa là thi rồi, mình cảm thấy mình không chuẩn bị kịp mất."
"Không sao, trong khoảng thời gian này cậu cứ đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi rèn luyện."
"Ừm."
Du Hàn: "Vậy thì sáng mai dậy sớm chạy bộ với tôi?"
"Nhanh như vậy???"
"Bởi vì thời gian thực sự không còn nhiều."
"Ừm, vậy chúng ta hẹn giờ đi?"
Anh nói thời gian, sau đó bảo Bối Doanh Doanh đi ngủ sớm một chút, cô gật đầu khẽ nói: "Vậy mình cúp máy nhé?"
Đầu dây bên kia im lặng hay giây, giọng nói mềm mại như nước của anh trộn
lẫn với một luồng điện yếu ớt xuyên vào màng nhĩ của cô --
"Hôm nay có thể nắm tay cậu, tôi rất vui."
Cô bỗng ngây người.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Anh nói.
Cô cũng nói "Ngủ ngon", sau đó đầu dây bên kia nói thêm: "Sau này trừ khi có tình huống đặc biệt, cậu mới cúp máy, biết chưa?"
"Ừm..."
Cô nhìn màn hình đang sáng lên, ấn nút đỏ, sau đó lấy tai nghe ra, cô ôm
gấu bông bự trên giường, vùi đầu vào trong người gấu bông, đỏ mặt nũng
nịu vài tiếng.
-
Ngày hôm sau, cô còn đang chìm trong giấc ngủ say đã bị tiếng chuông báo
thức gọi dậy, cô mở mắt, nhớ hôm nay phải dậy sớm chạy bộ, đột nhiên cô
cảm thấy cực kỳ hối hận...
Rất muốn nằm ngủ tiếp [QAQ].
Cô nhắm mắt lại tiếp tục nằm thêm năm phút, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên nhìn, lập tức ngồi dậy.
"Alo -- "
Giọng Du Hàn lập tức vang lên: "Đồ ngốc, đã dậy chưa?"
"À, dậy liền..."
"Ừm, chờ cậu ở dưới lầu, nhớ đổ đầy một chai nước ấm."
Bối Doanh Doanh chấp nhận số mệnh đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt rồi thay
quần áo thể thao, cô đi xuống dưới lầu đúng lúc gặp Du Hàn từ trong
phòng đi ra. Anh nhìn thấy cô, đưa cho cô miếng bánh kem trong tay anh,
"Ăn lót dạ trước đi."
Cô nhanh chóng ăn
xong, hai người đi ra ngoài, điều đau khổ nhất trong mùa đông là khi
thời tiết rét lạnh, vừa sáng sớm đã phải thức dậy chạy bộ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!