Hứa Chi Hạo không cần đoán cũng biết là người trước mặt cố ý hay vô tình. Anh ta tức giận
muốn đứng lên trách mắng tên này, nhưng Bối Doanh Doanh vẫn còn ngồi bên cạnh nên anh ta phải đè nén cơn tức giận, "không sao..."
Bối Doanh Doanh lén nhìn Du Hàn, cô ấn ấn mi tâm, sau đó nói với Hứa Chi Hạo: "Anh chờ ở đây, em đi lấy cho anh đôi dép mới."
Hứa Chi Hạo cười nhạt: "Sao phải phiền phức như vậy?" Anh ta nhìn về phía
Du Hàn, nở nụ cười ẩn ý sâu xa, "Nếu là cậu không cẩn thận, vậy thì cậu
đi lấy cho tôi đôi dép mới đi."
Bối Doanh Doanh thấy sắc mặt Du Hàn trầm xuống, bầu không khí êm đềm giữa hai
chàng trai này đang trên đà diệt vong. Cô lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng
nắm lấy tay áo Du Hàn, "Du Hàn... Cậu đi làm việc của cậu đi, để mình
giải quyết."
Hứa Chi Hạo ngạc nhiên, anh ta không ngờ Bối Doanh Doanh sẽ che chở cho tên này hơn cả tưởng tượng của mình.
Du Hàn nhìn cô gái bằng ánh mắt rụt rè, ánh mắt trầm xuống, giây tiếp theo xoay người rời đi.
Bối Doanh Doanh đang định đi lấy dép, lại bị Hứa Chi Hạo gọi lại:
"Không sao, thật ra dép không bị ướt nhiều."
Cô nhìn về phía anh ta, trọng giọng nói không hề có chút cảm xúc dư thừa
nào: "Chuyện làm bạn nhảy đi dự tiệc với anh, em không có thời gian, anh có thể mời Bối Sơ Nhan, chị ấy hẳn sẽ rất muốn đi đó."
Hứa Chi Hạo đứng lên, nhìn cô chằm chằm, hỏi một chuyện khác:
"Vì cái gì mà vừa rồi em bảo vệ nam sinh kia như vậy? Cậu ta chỉ là một người giúp việc thôi mà."
Người Bối Doanh Doanh run lên, lẩm bẩm: "Cậu ấy không chỉ ở nhà em giúp làm
việc, cậu ấy cũng là người bạn rất tốt của em. Nếu như cậu ấy khiến anh
cảm thấy không thoải mái, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh."
Trong lòng Hứa Chi Hạo tức đến bật cười, nhưng chỉ có thể kìm lại sự khó chịu mãnh liệt lúc này: "Không sao —— Em thật lương thiện."
Bối Doanh Doanh nghe anh ta nói vậy, sự phản cảm đối với anh ta càng sâu thêm.
Lúc này điện thoại Hứa Chi Hạo đổ chuông, anh ta nhận điện thoại rời khỏi
sân sau. Bối Doanh Doanh lập tức đi tìm bóng dáng của Du Hàn, cuối cùng
cô tìm thấy anh ở trong phòng dụng cụ.
Anh đang quay lưng về phía cô, người đang dựa trước bàn, không biết đang
nghĩ gì. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ cao, làm sáng bừng
đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt bên cạnh.
Cô chậm rãi bước vào, khi cô đến bên anh, cuối cùng anh cũng quay lại nhìn cô.
"Nói chuyện xong rồi à?" Giọng anh lạnh lùng không hề ấm áp.
Anh nghiêng người, đột nhiên kéo cô đến trước mặt mình, sau đó hai tay
chống lên bàn, giam cô lại trong lòng mình: "Cậu quan tâm tôi tức giận
như vậy à?"
Cô cúi thấp đầu, lông mi run rẩy tựa như cánh bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên ——
"Chẳng lẽ mình... phải quan tâm xem anh ta có tức giận không à?"
Một câu này của cô, anh có thể thấy rõ thái độ trong lòng cô, cảm giác bí
bách trong lòng không hiểu sao tự động biến mất. Anh cúi lại sát bên tai cô, giọng khàn khàn nói nhỏ: "Không được, cậu chỉ có thể quan tâm mỗi
tôi thôi."
Trái tim nhỏ bé của cô bị giam lại trong không gian chật hẹp bị vây lại bởi cơ thể của anh lúc này không ngừng đập mãnh liệt.
Anh nói tiếp: "Anh ta thích cậu. Tôi nhìn ra."
Cô khiếp sợ ngẩng đầu, "Thích mình?"
"Đồ ngốc, cậu không nhìn ra à?"
"..."
Bối Doanh Doanh thật sự không nhìn ra, đã bao nhiêu năm rồi cô không gặp
lại Hứa Chi Hạo, thậm chí còn quên anh ta trông như thế nào, sao có thể
như vậy được chứ?
Cô nhíu mày, "Mình và
anh ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa Bối Sơ Nhan còn thích anh ta
nữa. Mình một chút cũng không có hứng thú với anh ta."
Anh bóp mặt của cô, "Về phương diện này, trực giác của đàn ông rất chuẩn."
"Ồ..."
Cô bực bội, nếu thật như vậy thì phải làm sao đây? Bây giờ Bối Sơ Nhan đã ghét cô đến cực điểm rồi. Thật phiền phức.
Du Hàn nghe cô giải thích, cơn tức giận của anh đã tiêu tan, "Sau này cách xa anh ta một chút, biết chưa?" Bàn tay của anh đặt lên đầu cô, "Chỉ
cần vừa nhìn thấy tên con trai nào có ý đồ với cậu, đến gần cậu, tôi sẽ
rất khó chịu."
Cô phát hiện, lòng ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh.
Nhưng cô lại không tức giận nổi với anh.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà ngoại, không ai bảo vệ che chở cô chặt
chẽ như vậy. Ngay cả bản thân cô cũng không thích chính mình, nhưng lại
có người xem cô giống như bảo bối.
-
Tết đến gần, có một ngày bạn hàng xóm Hách Manh gọi điện thoại cho Bối
Doanh Doanh, hẹn cô đi chơi. Vì bố mẹ cô ấy đi công tác, nên nguyên học
kỳ này Hách Manh không học ở thành phố T. Hai người chỉ gặp nhau có một
lần trước khi vào học, sau đó chưa gặp nhau thêm lần nào nữa.
Mấy ngày trước, khi Hách Manh vừa đi du lịch nước ngoài về, đã gọi cho Bối Doanh Doanh.
Hai giờ chiều, Bối Doanh Doanh ra khỏi nhà, Hách Manh đã đứng ngoài cửa chờ cô. Sau khi Hách Manh nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi ra, phấn kích tiến
lên kéo nắm lấy tay Bối Doanh Doanh, sau đó bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn
trắng nõn, "Tiểu bảo bối Doanh Doanh, gặp được cậu rồi."
Cô giữ tay Hách Manh lại, không cho cô ấy bóp mặt mình nữa, "Lại bóp mặt mình, quá đáng..."
"Bởi vì cậu đáng yêu mà, mình không nhịn được." Khuôn mặt của cô hơi tròn
tròn giống như trẻ con, trắng như ngọc lại còn vô cùng mịn màng, ai nhìn thấy cũng đều muốn thử xem có thể bóp ra nước không.
Bối Doanh Doanh bị Hách Manh "đùa giỡn" đến hai má đỏ bừng. Hách Manh cười
khanh khách, cuối cùng buông tha cho cô, hỏi cô muốn đi đâu chơi.
"Mình nhớ hình như bên cạnh sân Golf mới mở một quán cà phê, chúng ta đến đó đi?"
"Đi."
Hai người tìm thấy quán cà phê, đẩy cửa đi vào, mùi thơm của hạt cà phê
mới xay xộc vào mũi. Hai người tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, người phục
vụ đưa thực đơn.
Sau khi gọi cà phê, Hách Manh nắm chặt tay Bối Doanh Doanh, nằm ra bàn khẽ thở dài một tiếng:
"Doanh Doanh, mình nhớ cậu lắm đó, đi học chỗ khác không có bạn bè gì
hết, cậu học ở trường trung học Cao Lâm vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt."
"Bọn họ có giống như lớp trước đó không, biết tai cậu, sau đó..."
Bối Doanh Doanh nhíu mày lắc đầu: "Các bạn ngồi gần mình có lẽ đều biết,
nhưng bọn họ không có xa lánh mình." Kỷ Diệu, Cố Anh hay những bạn khác
khi đến gần cô chắn hẳn đều thấy trên tai cô có máy trợ thính, có lẽ các cậu ấy đều biết, chỉ là không nhắc đến trước mặt cô thôi.
Thật ra như vậy khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
"Bình thường, bây giờ ai cũng lớn rồi, ai còn giống như hồi nhỏ kết bè kéo
phát nữa, mình nhớ lại cảm thấy bọn họ đúng thật là ngây thơ."
Cô mỉm cười.
Sau khi cà phê được mang lên, Hách Mach bỗng nghĩ đến một chuyện, "Đúng
rồi, trước đó mình có nói với cậu đó, cái người mà ở nhà ở nhà cậu á,
cậu có quen biết với cậu ta không?"
Động tác trên tay Bối Doanh Doanh dừng lại: "... Cậu nói Du Hàn sao?"
"Đúng đúng, tự dưng mình không nhớ ra tên cậu ta. Hình như mình từng nói với
cậu, người này rất đáng sợ, bảo cậu tránh xa cậu ta một chút."
"Mình... học cùng lớp với cậu ấy."
Hách Manh: "Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?"
"Cậu ấy, cậu ấy là bạn cùng bạn của mình."
Hách Manh: ???!!!
Mặt mũi Hách Manh tràn đầy vẻ hoảng sợ, không nói hai lời nắm lấy cánh tay
Bối Doanh Doanh, nhìn trái một chút rồi lại nhìn phải một chút, rồi nhìn vào cổ và khuôn mặt của cô. Bối Doanh Doanh còn đang không hiểu chuyện
gì, đã thấy Hách Manh sốt ruột nói: "Vậy cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Cậu ta có đánh cậu bắt nạt cậu không..."
Bối Doanh Doanh: "...?"
Hách Manh ngồi xuống bên cạnh cô, đau lòng sờ mặt cô, "Doanh Doanh, sao cậu
lại đáng thương thế này hu hu hu." Không ngờ đại ma vương siêu cấp đáng
sợ vậy mà lại ngồi bên cạnh Doanh Doanh đáng thương, "Cái tên Du Hàn
này, ngay cả đối xứ với con gái cũng không nương tay." Loại người như
cậu ta sẽ không vì bạn là con gái mà sẽ dịu dàng với bạn.
Bối Doanh Doanh muốn giải thích, nhưng miệng Hách Manh giống như một khẩu
súng máy, không cho cô cơ hội giải thích: "Tên Du Hàn này thật quá đáng, nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, mình sẽ, mình sẽ... Nói cho bố mẹ cậu, để
bố mẹ cậu trừng trị cậu ta! Nếu cậu ta dám động đến một cọng tóc của
cậu, trực tiếp cho cậu ta cuốn gói ra khỏi nhà luôn!"
"..."
Hách Manh không biết sự thật, bắt đầu vì lo lắng cho Bối Doanh Doanh mà tức
giận. Bối Doanh Doanh nhanh chóng chen vào xoa dịu tâm tình kích động
của cô bạn: "Không phải đâu, không phải đâu, Du Hàn đối xử với mình rất
tốt, chúng mình là bạn tốt."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!