Du Hàn vừa nói xong,
không riêng gì Hứa Chi Hạo, mà ngay cả bầu không khí thoải mái và vui vẻ ban đầu của tất cả mọi người ở đây cũng chìm xuống.
Mọi người chứng kiến cuộc đối thoại đầy thuốc súng của hai người này, quay lại nhìn nhau, trong lòng đều giật mình.
Mẹ ơi, tình huống gì thế này?
Người đột nhiên xuất hiện này có quan hệ thế nào với Bối Doanh Doanh?
Sẽ không đánh nhau m chứ?
Khóe môi Hứa Chi Hạo đang nở nụ cười, sau khi nghe thấy câu này của Du hàn
cùng hành động nắm tay Bối Doanh Doanh, nụ cười trên môi anh ta tắt hẳn. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Du Hàn, sự khinh miệt trong mắt anh ta cực kỳ rõ ràng.
"Tôi là anh của Doanh Doanh, tôi không thể đụng vào, chẳng lẽ —— một người giúp việc như cậu có thể đụng sao?"
Tất cả mọi người càng thêm sửng sốt.
Bối Doanh Doanh nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của Du Hàn, quai
hàm anh bạnh ra, gần như cơn tức giận sắp lên đến đỉnh điểm. Dường như
chỉ cần một giây tiếp theo anh sẽ vung nắm đấm, cô lập tức nắm lấy tay
Du Hàn, gằn từng chữ với Hứa Chi Hạo:
"Anh là anh ruột của tôi à? Anh họ chắc? Quan hệ của chúng ta thân thiết lắm sao? Anh có quyền gì mà hỏi tôi, hơn nữa còn đánh giá bạn của tôi. Hôm
nay tôi và bạn đến đây chơi tiêu xài hết bao nhiêu, tự chúng tôi sẽ trả, cảm ơn ý tốt của anh."
Bối Doanh Doanh
nhìn về phía Hứa Chi Hạo, cô tức giận đến độ hoa cả mắt, anh ta sững
người, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người luôn ngoan ngoãn
dịu dàng như Bối Doanh Doanh dùng thái độ này nói chuyện với mình.
Lúc này Vương Thụ Trạch bước lên phía trước, đứng bên cạnh bọn họ, nghiêng đầu liếc Hứa Chi Hạo, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
"Người anh em, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng hôm nay người nên giả vờ cool ngầu vẫn nên là tôi thì tốt hơn, anh thật sự cho rằng chúng tôi nghèo
đến mức không trả được số tiền này sao? Cho dù chơi cả một đêm nay, tôi
vẫn có tiền, nên phiền anh giơ cao đánh khẽ, đừng chen vào là tốt rồi?"
Vương Thụ Trạch đứng bên cạnh chứng kiến nãy giờ, hình như cái tên này là
tình địch của Du Hàn, muốn dùng cách này để phô trương sự giàu có của
bản thân, muốn làm bẽ mặt một học sinh chưa có khả năng tự chủ kinh tế
như Du Hàn. Tên này đang quang minh chính đại bắt nạt anh Hàn, sao cậu
ta có thể đứng nhìn nổi!
"..."
Hứa Chi Hạo không biết người đang nói chuyện này là tên "đầu trâu mặt ngựa" từ đâu ra. Anh ta nhíu mày, thu lại tức giận, khi ngẩng đầu lên đã quay lại với dáng vẻ hiền hòa lịch thiếp vốn có, dịu dàng nói với Bối Doanh
Doanh:
"Đã như vậy, anh sẽ không nhúng
tay vào nữa, Doanh Doanh cứ vui vẻ chơi, cần gì cứ gọi điện cho anh. Tối nay anh cũng ở đây, sáng mai anh đưa em về."
"... Không cần, bọn tôi có xe."
Hứa Chi Hạo chỉ đành gật đầu, không nói thêm gì nữa rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, mọi người yên lặng mấy giây, Tăng Đống lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ: "Anh Vương, em muốn đi tắm suối nước nóng, em không chờ
được nữa rồi."
"Đúng đấy đúng đấy, nhanh lên, hôm nay tao buồn ngủ quá." Lạc Phàm cũng hùa theo.
Mọi người đều coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, khôi phục lại vẻ
cười nói đùa giỡn như ban đầu, Bối Doanh Doanh lặng lẽ ngẩng đầu lên, cô thấy sắc mặt Du Hàn vẫn không tốt lắm, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên
không nói gì.
Cô cúi xuống nhìn bàn tay
vẫn đang nắm lại của anh. Mấy giây sau, cô vươn bàn tay trắng nõn của
mình ra, chậm rãi nắm lấy tay anh.
Cách
an ủi lặng lẽ này của cô khiến anh ngẩn người, anh cúi đầu nhìn đôi mắt
xinh đẹp của cô lúc này vẫn đang nhìn mình. Bên cạnh đôi môi hồng có hai má lúm đồng tiên nho nhỏ, anh dừng lại một chút chớp mắt nhìn cô, sau
đó mở rộng bàn tay nắm ngược lại tay cô, tâm trạng của anh đã dần bình
tĩnh trở lại.
Vừa rồi vào lúc đó nếu như không phải Bối Doanh Doanh ngăn anh lại, có khả năng anh sẽ thật sự đánh tên đó.
-
Sau khi Vương Thụ Trạch nói chuyện với người ở quầy lễ tân xong, có một nhân viên tiến lên, dẫn bọn họ đi vào trong.
Lúc đi vào trong, Tăng Đống kéo tay Lạc Phàm nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cái người kia nói anh Hàn là người giúp việc là ý gì?"
Lạc Phàm lắc đầu, hạ thấp giọng: "Tao cũng không biết..." Cậu ta khoác vai
Tăng Đống, "Chuyện vừa rồi coi như chưa từng nghe thấy, cho dù thế này
cũng đừng nhắc đến trước mặt anh Hàn."
"Điều này tất nhiên tao biết rồi."
Nhân viên giới thiệu về những hoạt động cơ bản của của câu lạc bộ, nơi này
là câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp nhất thành phố T. Ở đây có suối
nước nóng tự nhiên, bên trong có chứa các khoáng chất có vai trò tốt
trong việc điều hòa cơ thể con người.
Tối nay bọn họ đặt suối nước nóng riêng cao cấp hơn một chút. Mỗi một phòng riêng đều có suối nước nóng ngoài trời riêng, trong đầu Bối Doanh Doanh còn đang nghĩ lát nữa ngâm suối nước nóng sẽ thoải mái đến mức nào, bất ngờ Vương Thụ Trạch đưa cho bọn họ một thẻ phòng.
"Cậu và anh Hàn, một phòng."
Bối Doanh Doanh: ???
"Mình, tớ và Du Hàn..."
Vương Thụ Trạch vui vẻ, "Còn không thì sao, hai người một phòng, Tăng Đống
với Lạc Phàm, Trịnh Hy với Kỷ Diệu, tớ với An An, còn lại tất nhiên là
hai người các cậu, hay là cậu muốn để anh Hàn cùng nữ sinh khác ngâm
cùng một chỗ?"
Bối Doanh Doanh: "..."
Cô và Du Hàn, hai người bọn họ ngâm cùng một suối nước nóng, còn ngủ chung một phòng.
Nhưng thế này có chút không ổn lắm.
Cô xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Ai ngờ Du Hàn đứng bên cạnh trực tiếp nhận lấy thẻ phòng, cực kỳ bình tĩnh: "Biết rồi."
Mọi người đều cười như mấy tên trộm, biết rồi thì tốt, biết rồi thì tốt.
Cuối cùng bọn họ đi tìm được phòng của mình, mọi người nói tạm biệt với nhau, sau đó cà thẻ phòng mở cửa đi vào.
Đẩy cửa bước vào, hành lang được lát bằng đá cẩm thạch trắng kéo dài vào
trong, bước vào bên trong là một chiếc giường tròn lớn ở chính giữa, tấm thảm sẫm màu trải quanh giường, bên ngoài là cửa sổ kính sát đất, cửa
sổ hướng ra suối nước nóng, nơi khiến cho lòng người mong chờ nhất.
Bên ngoài có sương mù như đang ở trong chốn thần tiên. Giữa đám sương mù là một cái hồ nước nóng rất lớn, hơi nóng bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh có
mấy cây trúc đuôi phụng trồng trên con đường lát đá cuội. Không gian
riêng tư ở đây rất tốt, khách đến đây có thể ngắm trời đất khi tắm suối
nước nóng bên ngoài, mà không bị ai nhìn thấy.
Cô đảo mắt một vòng quanh phòng, khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng là vì đơn độc ở cùng một phòng với Du Hàn khiến trái tim cô đang không ngừng đập loạn nhịp.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, khẽ cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô một cái.
"Doanh Doanh căng thẳng đến mức cả tai cũng đỏ lên rồi."
"Mình không có..." Cô bối rối cúi đầu xuống, hành động này khiến anh bật cười, "Còn chối?"
Cô không nói được lời phản bác nào, chưa kịp ngâm suối nước nóng cô đã cảm thấy choáng váng. Anh quay người cô lại để cô đối diện với anh, sau đó
cằm cô bị anh nhéo một cái, bắt đầu tra khảo: "Tối nay tên đó đặc biệt
đến gặp cậu?"
"Mình... mình cũng không
biết, hôm qua mình có nói với anh ta muốn đi suối nước nóng. Không ngờ
anh ta sẽ tìm tới, còn trùng hợp đụng phải nữa chứ." Cô buồn bực nhíu
mày, nhìn anh với ánh mắt đáng thương: "Xin lỗi cậu, mình biết cậu rất
tức giận, lần sau mình đảm bảo cái gì cũng không nói với anh ta."
Hơn nữa hôm nay Hứa Chi Hạo còn một lần nữa sỉ nhục Du Hàn, lòng tự tôn của anh lớn như vậy, cũng là vì cô có mặt ở đây nên anh mới không so đo với anh ta.
Anh lắc đầu, vuốt ve gương mặt
của cô, "Đồ ngốc, tôi không trách cậu, chuyện này không liên quan gì đến cậu." Anh gẩy chóp mũi của cô một cái, "Nhưng mà cách xa anh ta một
chút, biết chưa?"
Cô mềm giọng dỗ dành anh: "Ừm, sau này nhìn thấy anh ta mình đều sẽ trốn ra thật xa."
Anh bật cười: "Sao hôm nay cái miệng nhỏ này lại ngọt như vậy nhỉ? Tôi muốn nếm thử..."
Anh cúi người muốn hôn cô, cô cười vui vẻ lùi về sau muốn tránh đi, nhưng lại bị anh ôm chặt.
Cuối cùng vẫn bị anh nếm thử _ (: з "∠) _.
Anh đưa ra kết luận: "Ừm, đúng là rất ngọt."
Cô đưa tay che đôi má ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh nhìn bể suối nước nóng ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi:
"Doanh Doanh muốn ngâm suối nước nóng chưa?"
-
Bối Doanh Doanh từ trong phòng thay quần áo đi ra, cô mặc váy Hán Phục màu
hồng của khách sạn đã chuẩn bị trước, chất vải mịn màng nhẹ nhàng, lụa
mỏng bao phủ lấy cơ thể xinh đẹp của cô.
Du Hàn ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên đã thấy cô đứng trước mặt mình. Gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, giờ phút này phối hợp thêm
váy dài, tôn lên khí chất như tiên nữ của cô, anh phải dùng tất cả sức
bình sinh của mình để kiềm chế xúc động muốn kéo cô vào trong lòng.
Cô bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu đốt, cả gương mặt cô đỏ lên, trong
đôi mắt xinh đẹp như có sóng nước di chuyển, "Không đẹp sao..."
"Đẹp lắm."
Anh đứng lên, bước đến gần cô.
"Tôi hối hận cùng ngâm trong một phòng với cậu rồi."
"... Hả?"
"Doanh Doanh đẹp như thế này, khiến cho tôi rất khó kiềm chế bản thân."
Cô bị những lời "trắng trợn" bất ngờ này của anh làm cho càng căng thẳng
hơn. Cũng may anh không làm gì hết, nắm lấy tay cô mở cửa kính ra, đi
đến hồ nước bên ngoài. Đây là hồ nước lộ thiên, lúc này lại là buổi tối
cho nên có hơi lạnh một chút.
Ngón chân
trắng nõn của cô thử nhiệt độ nước tạo thành những bọt nước nhỏ, sau khi cảm giác dần dần thích ứng với nhiệt độ nước, cô đi vào trong hồ, dòng
nước nhẹ nhàng bao phủ nửa người của cô, xua tan đi rét lạnh.
Đầu ngón tay của cô huơ trong làn nước, mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn,
nhiệt độ ấm áp bao quanh khiến cả người cảm thấy rất thoải mái. Cô vui
vẻ cong khóe môi lên.
Cô dựa vào bên thành hồ, anh ngồi xổm bên cạnh cô, cười hỏi: "Cảm thấy vẫn ổn chứ"
"Ừm, rất thoải mái."
Anh mỉm cười, "Cậu cứ yên tâm ngâm người ở đây, một lát nữa tôi sẽ quay lại."
Cô sửng sốt một chút, gật đầu: "Được..."
Anh quay người đi vào trong phòng, cô thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng
lưng của anh. Cô ép bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, không dám
nghĩ đến chuyện một lúc nữa sẽ xảy ra...
Cô nhặt chiếc giỏ tre đặt bên cạnh hồ, thả vào trong nước vài cánh hoa đào và cánh hoa hồng, hương thơm ngào ngạt của hoa bay lơ lửng trong không
khí.
Cô nhắm mắt lại và yên lặng tận hưởng cảm giác thoải mái này, cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, vào giây phút cô nhìn thấy Du Hàn, trong nháy mắt cô như muốn bùng nổ.
Anh quấn khăn tắm quanh hông, nửa trên để trần, vóc dáng rắn rỏi hiện rõ
trong tầm mắt của cô, từng múi cơ vừa phải, không nói quá nhưng lúc này
đã có thể nhìn ra dáng vẻ cường tráng mạnh mẽ của một người đàn ông thực thụ.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, rụt cổ vào trong nước.
Nhịp tim cô đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cứu mạng, cô không muốn ngâm nữa [QAQ].
Anh nhìn thấy biểu cảm nhỏ này của cô, im lặng cong môi, không nhanh không chậm đi vào trong hồ suối nước nóng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!