Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 47: Son môi quay về chỗ tô lại sau


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nhậm Đình Mỹ gấp đến độ sắp khóc, giọng điệu rất đáng thương, như thể đang rất cố hết sức cầu xin:

"Doanh Doanh, mình biết cậu không thích mình, mình cũng biết trước đó là mình đã khiến cậu bị tổn thương, xin lỗi..." Nhậm Đình Mỹ cúi đầu, "Cậu không cần nể mặt mình, mà coi như vì màn biểu diễn của cả lớp mình, cậu hát đơn ca được không? Lần này cho dù kết quả có thể nào, mình đều gánh chịu, cậu cần gì mình đều có thể lập tức đi chuẩn bị cho cậu."

Bối Doanh Doanh nhìn Nhậm Đình Mỹ, hờ hững không nói gì, Nhậm Đình Mỹ cực kỳ sốt ruột, nghẹn ngào nói: "Doanh Doanh..."

Cuối cùng Bối Doanh Doanh cũng lên tiếng: "Vẫn giống như lần diễn tập trước đó sao?"

Nhậm Đình Mỹ ngạc nhiên, sau đó gật đầu như giã tỏi, "Đúng đúng đúng không có gì thay đổi! Doanh Doanh cảm ơn cậu!" Cô khẽ thở phào một hơi, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, "Coi như vì lớp đi." Dù sao bây giờ cũng là cuộc thi tập thể, cô cũng không thể không để ý đến lợi ích của lớp mà chỉ biết nghĩ đến bản thân.

Trịnh Hy nắm lấy bả vai Bối Doanh Doanh, bất đắc dĩ nói: "May là Doanh Doanh của chúng ta tính tình tốt, đúng không nào? Nếu đổi lại là người khác, ai mà bằng lòng đi dọn mớ hỗn độn này."

"Xin lỗi cậu, trước đó khi cậu bị cảm mình không nên dễ dàng tin Tư Quỳ như vậy, lúc ấy mình..."

"Đừng nói những chuyện này, thời gian không còn nhiều đâu, bây giờ mình cần phải làm cái gì?" Bối Doanh Doanh hỏi.

"À đúng rồi, bây giờ trang phục tối nay đang ở trên người Tư Quỳ rồi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện để đổi chắc chắn không kịp nữa, phải làm sao bây giờ."

Nhậm Đình Mỹ sốt ruột đi qua đi lại.

Trịnh Hy: "Hay là mặc đồng phục?"

"... Đồng phục xấu lắm, có váy là tốt nhất."

Bối Doanh Doanh nhìn đồng hồ, "Mình có váy, bây giờ gọi người trong nhà đưa đến chắc là kịp." Hai ngày trước, VIên Man Hà chuẩn bị cho cô một cái váy, đặc biệt để mặc trong lần biểu diễn lần này. Lúc đầu cô còn cho rằng mẹ mua cái váy này phí công rồi, bây giờ vẫn còn đang treo trong tủ."

Bối Doanh Doanh nhanh chóng gọi điện cho Viên Man Hà, mẹ bảo lái xe mang váy đến trường học cho cô, chuyện trang phục đã được giải quyết, sau đó đến phần trang điểm. Nhậm Đình Mỹ dẫn cô đến phòng hóa trang.

Bên trong có rất nhiều người đang trang điểm, lớp nào cũng có, Kỷ Diệu đột nhiên thấy Bối Doanh Doanh xuất hiện, sau khi biết được cô sẽ hát đơn ca thì cực kỳ vui vẻ, "Mình đã nói rồi, nhân vật nữ chính cuối cùng vẫn sẽ là nhân vật nữ chính, ngay cả khi Tư Quỳ có giở trò, vào phút cuối ông trời cũng sẽ trả lời công bằng cho người tốt thôi."

Kỷ Diệu cũng đang trang điểm, cô ấy đưa phấn mắt cùng các loại phấn lót kem nền cho Bối Doanh Doanh, "Cậu có biết trang điểm không?"

"Biết chút chút."

"Vậy cậu đánh nền trước đi, một lúc nữa mình sẽ giúp cậu trang điểm.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha vắng người, nhanh chóng trang điểm, bên cạnh cũng có mấy nữ sinh khác nhìn thấy Bối Doanh Doanh, cực kỳ kích động, bọn họ đi lại: "Chị là đàn chị Bối Doanh Doanh phải không ạ?"

"Ừm, sao thế..."

"Em rất thích chị, lần thi biện luận trước đó em có đến xem chị thi đấu, mà chị không biết trên diễn đàn trường có ghim bài cổ vũ sao?" Nữ sinh kia vỗ ngực, "Em là người đăng bài đó, hì hì."

Bối Doanh Doanh mỉm cười, bị sự nhiệt tình của nữ sinh trước mặt làm cho đỏ mặt, "Cảm ơn..."

"Không cần cảm ơn đâu ạ, chị vốn đã cực kỳ đẹp lại còn siêu lợi hại nữa, tối nay chị cũng biểu diễn sao?"

"Ừm."

"Chị cố lên nhé, lát nữa em sẽ xem chị biểu diễn ạ."

Nhóm nữ sinh hoạt bát đáng yêu lên tiếng chào tạm biệt, sau đó vui vẻ chạy đi. Kỷ Diệu không khỏi cười vỗ vai người ngồi bên cạnh: "Doanh Doanh bây giờ cậu đã là người nổi tiếng rồi nha, còn có cả fan hâm mộ nữa."

Bối Doanh Doanh ngượng ngùng, "Cậu đừng nói nữa, trang điểm nhanh đi."

Hai người tiếp tục bôi bôi trét trét, một lúc sau ở cửa phòng trang điểm, đột nhiên xuất hiện gương mặt của một nam sinh tuấn tú.

Du Hàn vừa đẩy cửa đi vào đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của đông đảo nữ sinh. Ánh mắt mọi người sáng lên, có người kích động vỗ vai người bên cạnh, "Nhìn kìa, đây không phải hot boy Du Hàn sao!!"

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn anh, trái tim cô cũng rung động.

Anh đảo mắt một vòng cuối cùng cũng tìm thấy cô, không nói hai lời cất bước tiến về phía cô. Anh đi thẳng đến trước mặt cô gái nhỏ.

Toàn bộ ánh mắt của mọi người cũng dõi theo, trong lòng bọn họ đều đang suy đoán quan hệ của hai người.

"Du Hàn, sao cậu lại ở đây..."

Vừa rồi cô có gửi tin nhắn nói cho anh chuyện này, không ngờ anh lại đi thẳng đến tìm cô.

"Đúng lúc không có chuyện gì," anh nhìn phấn má hồng trong tay cô, khóe môi khẽ cong lên: "Không ngờ cuối cùng vẫn phải cần đến cậu."

Cô mím môi cười, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, cô lập tức có chút xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu đi làm việc của cậu trước đi."

Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh tại truyen35.shop

Giọng trầm thấp của anh cất lên: "Cậu nói cái gì?"

Anh chống tay lên ghế sô pha sau lưng cô, cúi người xuống sát lại gần cô.

Cử chỉ thân mật của hai người, khiến quần chúng ăn dưa ở xung quanh đều kích động.

Mặt cô nóng lên, cánh môi sát lại bên tai anh: "Mình nói cậu có thể đi làm việc của cậu trước."

Anh nghiêng đầu nhìn gương trắng nõn của cô giờ đã nhuộm hồng, đột nhiên hỏi: "Đang đánh má hồng sao?"

"Hả? Còn chưa kịp đánh."

"Không cần đánh nữa đâu," anh nhếch môi, "Đã bị tôi làm cho hồng rồi."

"..."

Người này lại đang đùa giỡn cô!

Anh không tiếp tục đùa cô nữa, trong chớp mắt khi anh đứng dậy, vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường, quay người đi ra khỏi phòng hóa trang. Kỷ Diệu liếc người bên cạnh: "Bây giờ các cậu tán tỉnh nhau đã tự động xem nhẹ người đứng xem là mình đây đúng không?"

"Đâu có..."

Kỷ Diệu tức giận bóp mặt của cô, "Chỉ biết đút mình ăn thức ăn cho chó thôi."

Hừ!

Bên cạnh có mấy cô gái nhìn Bối Doanh Doanh với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò. Cô bị bọn họ nhìn khiến mặt đỏ lại. Cô nhanh chóng thoa xong son môi, cũng may lúc này điện thoại cô đổ chuông, gọi cô ra ngoài cổng trường lấy váy.

Cô đứng dậy đi ra ngoài lấy đồ diễn, Kỷ Diệu cùng cô cầm váy đi vào phòng thay đồ thay váy.

"Cậu xong chưa?" Kỷ Diệu đứng ngoài cửa gọi cô.

"... Xong rồi." Cô mở cửa phòng thay đồ đi ra.

Đập vào mắt Kỷ Diệu, dường như là một tiên nữ giáng trần.

Trên người cô là một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi, chiếc áo lửng hơi gợi cảm được bao phủ bởi một lớp vải ren tạo cảm giác mờ ảo, phần dưới cổ thắt nơ, xương quai xanh thấp thoáng, tay áo đều là hoa văn thêu tay. Cổ tay áo loe bảy điểm có tua, vạt váy xòe ở thân dưới cũng được thêu hoa văn rất đẹp.

Dáng vẻ này, cộng với mái tóc dài được tết trên đỉnh đầu, nhìn Bối Doanh Doanh vô cùng dịu dàng và ngọt ngào. Cô có một mái tóc đen bóng, đôi môi tô son đỏ, đôi mắt sáng ngời, mỗi một nụ cười đều đẹp đến mức khiến người ta phải say đắm.

Ngay cả Kỷ Diệu là con gái, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng phải ngây người.

"Doanh Doanh, cậu thế này cũng quá..."

"Hửm?"

"Nhìn cậu như một tiên nữ á, đẹp quá đi!" Kỷ Diệu lập tức kéo tay cô xoay một vòng. Lời khen còn nói không lưu loát, "Buổi chiều nay mình nhìn thấy Tư Quỳ mặc cái váy kia còn cảm thấy cũng được, nhưng bây giờ cậu mặt như thế này, mình thấy... Cái váy kia và khí chất của cậu ta còn kém xa cậu cả ngàn dặm!"

Bối Doanh Doanh bị cô ấy khen như vậy thì xấu hổ, Nhậm Đình Mỹ cũng chạy qua xem tình huống thế nào. Khi cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh cũng bị sắc đẹp này làm cho ngây người.

"Tối nay Doanh Doanh mặc đẹp như vậy, lúc lên sân khấu cất tiếng hát, mình đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ rung động lòng người đến nhường nào!" Kỷ Diệu đã hoàn toàn mê mẩn trước sắc đẹp này.

Bối Doanh Doanh cười đẩy cô ấy một cái: "Được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cậu đừng trêu mình nữa."

Nhậm Đình Mỹ dẫn hai người bọn họ đi tìm chỗ lớp đang tập hợp. Mọi người lúc này đang ở trước cửa khán phòng chuẩn bị diễn tập lại một lần nữa. Bạn học cùng lớp nhìn thấy Bối Doanh Doanh, các nam sinh không khỏi kinh ngạc hoảng hốt, Tăng Đống lấy điện thoại ra, lập tức điên cuồng gõ mấy chữ gửi cho Du Hàn: [Chúc mừng anh Hàn! Chúc mừng anh Hàn!]

Du Hàn trả lời tin nhắn: [Có bệnh?]

Tăng Đống: [Tối nay chị dâu đẹp quá.]

Một lúc sau Du Hàn mới trả lời lại: [Đó không phải người mày có thể nhìn đâu, đừng có mà nhìn.]

Tăng Đống: "..."

Bọn họ luyện tập ở bên ngoài, sau khi luyện tập lần một vừa kết thúc, bọn họ nhìn thấy Du Hàn đi ra khỏi khán phòng, đi về phía nhóm bọn họ.

Mặc dù tối nay anh rất bận rộn, nhưng phần thi của lớp anh vẫn tham gia.

Bối Doanh Doanh nhìn thấy anh, khẽ bấu lấy váy, trong lòng có chút căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngoan, Đừng Sợ Anh, truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh , đọc truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top