Câu nói "con gái của chủ tịch Bối" của Bối Doanh Doanh vừa cất lên, dưới sân khấu lập tức xôn xao thành một làn sóng lớn --
"Bối Doanh Doanh là con gái của chủ tịch Bối? Trời ơi sao mà có thể được, cậu ấy là em gái của hoa khối Bối?"
"Nhưng không phải hoa khôi Bối vẫn luôn nói mình là thiên kim duy nhất của nhà họ Bối sao? Hay là con gái nuôi..."
"Con gái nuôi cứt á, cậu không thấy Bối Doanh Doanh và chủ tịch Bối rất
giống nhau sao? Xem ra bọn họ đúng thật là bố con ruột đó."
"ĐM, tao không ngờ tiên nữ vậy mà có thân thế khủng như vậy, cũng quá khiêm tốn rồi."
Một quả bom lớn như vậy trong chớp mắt "kích nổ" khắp toàn trường. Hầu hết
mọi người đều bày tỏ sự ghen tị và ngưỡng mộ khi biết được gia thế thật
của Bối Doanh Doanh. Vẻ mặt của Tư Quỳ và đám chị em bây giờ có thể dùng câu "Tôi vừa nhìn thấy quỷ" để hình dung.
Liễu Tuyết: "Mình nói Bối Doanh Doanh có khả năng thật sự có quan hệ với Bối Sơ Nhan mà các cậu không tin."
"Bối Doanh Doanh không chịu nói, sao chúng ta biết được," Liên Lâm nghĩ lại
trước đó mình bắt nạt Bối Doanh Doanh thế nào, bỗng trở nên luống cuống, "Cậu nói xem Bối Doanh Doanh có trả thù chúng ta không?" Nếu cô ta biết được Bối Doanh Doanh thật sự là "công chúa" thi giá nào cũng phải a dua nịt nọt cậu ta.
Vả mặt đến nhanh như một cơn lốc xoáy.
Người trong cuộc thể hiện rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Tư Quỳ không sợ trời không sợ đất ngồi ở giữa bọn họ, nhìn chằm chằm dáng
vẻ phóng khoáng thoải mái của người đứng trên sân khấu, phong thái cũng rất tự tin. Đầu cô ta bắt đầu rối bời, nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô ta nhớ lại cả một học kỳ này, thái độ của mình đối với Bối Doanh Doanh, rồi mấy ngày trước cô ta còn chế giễu Bối Doanh Doanh nghèo...
Xong, xong rồi.
Lần này thật sự ăn c*t rồi.
"Bài phát biểu của em đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Cô cúi đầu chào, tiếng vỗ tay lần nữa nhiệt liệt vang lên.
Cô đi đến hậu trường, vỗ ngực dần dần bình phục nhịp tim, nhìn thấy Du Hàn vẫn luôn đứng ở bàn điều khiển âm thanh, đi đến chỗ của cô.
"Đây là bất ngờ lớn gì vậy?" Anh nhướng lông mày lên.
Cô cụp mắt, "Thật ra hôm nay... Mình vẫn luôn dự định sẽ lên diễn thuyết."
Nói thật, lúc đầu cô cũng không muốn tranh giành sự nổi tiếng gì đó của Bối Sơ Nhan. Thân phân cô là gì không cần phải công bố trước toàn trường
như vậy. Những đồn nhảm ngoài kia, cô không hề quan tâm. Nhưng tối hôm
đó ở ngoài thư phòng, một câu nói của Bối Sơ Nhan "Bởi vì tai mày không
nghe thấy khiến tao rất mất mặt" đã hoàn toàn chọc giận cô.
Bối Sơ Nhan đã muốn giữ gìn danh dự của chị ta ở trường học cùng sự yêu mến địa vị đó, cô đành phải vả mặt chị gái yêu quý của mình một cái thật
đau trước mặt tất cả mọi người, giống như lúc trước Bối Sơ Nhan một lần
rồi lại một lần giẫm đạp lên sự tự tôn của cô ở dưới chân.
Cô không còn là người có thể bị chà đạp tuỳ ý.
Du Hàn nói anh vừa nhìn thấy Bối Sơ Nhan giống như thất thần nói gì đó với Bối Hồng sau đó chạy đi, không còn mặt mũi đối mặt với bạn học.
Dáng vẻ đó của cô ta, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Sau khi nghi thức cắt băng khánh thành kết thúc, Bối Doanh Doanh tìm Bối
Hồng. Bối Hồng chỉ dặn dò mấy câu, sau đó bảo cô về lớp chăm chỉ học
hành, cũng không nói gì đến Bối Sơ Nhan.
Xem ra Bối Sơ Nhan không dám nói cho bố biết, bởi vì một khi Bối Sơ Nhan
nói ra, Bối Doanh Doanh sẽ nói chuyện mình bị nhốt lại trong phòng học
ra, Bối Sơ Nhan sẽ càng bị khiển trách.
Cho nên chỉ có thể chịu đựng bị dội nguyên một chai nước suối lên đầu.
Cô trở lại lớp, các bạn học trong lớp nhìn thấy cô, ánh mắt cũng đã thay
đổi. Các nam sinh ngưỡng mộ lại càng thêm ngưỡng mộ. Những người trước
kia ghen ghét cô thì đã thu lại dáng vẻ hung hăng của mình rất nhiều.
Kỷ Diệu nhìn thấy cô thì cực kỳ kích động: "Giỏi lắm, Doanh Doanh xấu xa,
giấu giếm bọn mình lâu như vậy! Cậu nói xem cậu sống thế nào mà khiêm
tốn như vậy!"
"Mình không phải cố ý giấu giếm mọi người đâu," Bối Doanh Doanh mỉm cười,
chỉnh lại sách vở trên bàn, "Đây cũng không phải là chuyện gì khiến cho
mình thấy đắc ý để phải nhất định nói ra."
"Đúng là người có tiền đều rất khiêm tốn." Kỷ Diệu nằm lên mặt bàn của cô,
dáng vẻ thảnh thơi, "Nhưng mà từ khi mình nghe cậu nói chuyện cái váy
kia, tâm lý chịu đựng của mình đã mạnh lên nhiều rồi."
Bối Doanh Doanh không khỏi bật cười, Kỷ Diệu đột nhiên nhớ đến một chuyện:
"Nhưng mà vì sao cậu là em gái của hoa khôi Bối mà mình chưa từng thấy
hai người chào hỏi nhau bao giờ thế. Nếu không nói ra mình còn tưởng hai người là người lạ đó."
Cô run lên, lạnh nhạt nói: "Chị ấy không thích mình, cho nên bảo mình đừng chào hỏi chị ấy."
Kỷ Diệu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không giống như nói đùa, cô ấy
ngẩn người, sau đó bóp bóp mặt của Bối Doanh Doanh: "Không sao, chúng
mình thích cậu là được rồi, hì hì."
Đúng vậy, những người kia không thương mình, cũng không cần phải đi lấy lòng họ.
Buổi trưa sau lễ cắt băng khánh thành, diễn đàn của trường bắt đầu đổi gió.
Một số bài vừa đăng lên lập tức đã rất nóng, số lượng bình luận cũng
nhiều, trong đó có mấy bài đăng của những người hôm trước mắng Bối Doanh Doanh nghèo và giả vờ cool ngầu.
[Đây là một bài xin lỗi. Trước đó mình là người đăng bài nick "Tây Hạ A".
Mình có đăng bài công kích Bối Doanh Doanh, bây giờ mình ở đây xin lỗi
với cậu ấy, cậu ấy thật sự rất giàu... Còn cái váy kia có phải là của
nhà D hay không đã không còn quan trọng, dù sao mình cũng không mua nổi. Mình không nên kích động dư luận đi công kích một bạn nữ như vậy, tóm
lại mình xin lỗi, mình sẽ tiếp nhận tất cả quở trách.]
Dưới bình luận có rất nhiều người vì Bối Doanh Doanh nói chuyện, [Chủ tus
trực tiếp la hét tên người ta như vậy, bây giờ xin lỗi mấy câu là xong
chuyện sao? Cậu có muốn tên cũng mình cũng trở nên nổi tiếng ầm ĩ cả
lên? Lúc đó xem cậu còn ghen ghét không.]
[Hành vi trước đó của chủ tus là hành vi xúi giục bạo lực mạng, Bối Doanh
Doanh đã làm gì sao, chỉ hát mấy câu đã bị chủ tus đỏ mắt ghen tị.]
[Chắc là chủ tus sau khi biết bối cảnh của nhà Bối Doanh Doanh thì sợ hãi, cái bản mặt này phải bị vả thật mạnh!]
[Doanh Doanh thật sự là tiên nữ mà, hôm nay lúc cậu ấy diễn thuyết trái tim
mình lần nữa rung động, ôi thật sự thích cậu ấy lắm.]
[Mình là người trước đó cũng hùa theo chủ thớt, mình cũng xin lỗi, không nên
nói Bối Doanh Doanh muốn đánh bóng bản thân. Gia đình cậu ấy như vậy,
cũng không hiếm lạ là sẽ hót như này, tự phắn đây.]
Bình luận thứ hai mươi bỗng nhảy ra một người viết: [Có ai thấy Bối Sơ Nhan
rất giả tạo không? Trước đây tôi có quen biết cậu ta, cậu ta nói mình là con gái duy nhất của chủ tịch Bối, hơn nữa lúc đầu tôi có hỏi Bối Sơ
Nhan rồi, cậu ta nói không hề biết Bối Doanh Doanh?]
Chủ đề bắt đầu chuyển hướng, có người lại nói chuyện giúp cho Bối Sơ Nhan,
nói có thể Bối Sơ Nhan muốn em gái mình khiêm tốn một chút, nhưng sau đó càng có nhiều người chất vấn: [Xin lỗi chứ để tôi chỉ cho các bạn thấy
âm mưu của cậu ta, có khi hoa khôi Bối muốn thể hiện bản thân là cô gái
cao quý nhà giàu có một không hai. Bởi vì tất cả những ai biết cậu ta
đều biết mặt mũi cậu ta rất lớn. Bạn bè tôi thường đi cùng cậu ta đều
nói lúc nào cậu ta cũng rêu rao nhà mình giàu đến thế nào. Dù sao thì
tôi cũng không thích tính cách này.]
[+1 Tôi cũng cảm thấy Bối Sơ Nhan khiến cho người ta cảm thấy rất giả tạo.
Có khi nói như vậy sẽ có mấy người vào nói này nói nọ nhưng nói thật
nhé, phần lớn mọi người thích làm bạn với Bối Doanh Doanh vì đơn giản
trong sáng.]
[Người thích ngắm cái đẹp sẽ thấy Bối Doanh Doanh xinh đẹp, Bối Sơ Nhan thành
thục. Mà khi trang điểm lên thì các đường nét vẫn không đẹp giống em gái cậu ta.]
[Cũng đừng bình luận về ngoại hình của người khác. Tôi cảm thấy các cậu nói
nghĩ xấu hoa khôi Bối quá rồi, người ta còn chưa nói, có khi đó là chủ ý của Bối Doanh Doanh đấy.]
[Dù sao thì cá nhân tôi thích em gái hơn! Em gái đáng yêu! Từ chối tiếp nhận phản bác!]
...
Bối Doanh Doanh thoát khỏi diễn đàn, không suy nghĩ linh tinh nữa, nằm ra
bàn ngắm nam sinh ngồi bên cạnh đang nghiêm túc làm bài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!