Sau khi mọi người
nhìn thấy người đi sau lưng Kế Khê là Hứa Chi Hạo, bầu không khí trong
phòng vốn đang náo nhiệt thoải mái bỗng trở nên yên ắng hơn.
Hứa Chi Hạo không hề nghĩ đến sẽ gặp được Bối Doanh Doanh ở đây. Bước chân
anh ta khựng lại, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, bị Kế Khê đứng bên cạnh
nhìn thấy. Tim cô ấy lần nữa nhói lên, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người trong phòng, cô ấy chậm rãi khoác tay Hứa Chi Hạo, cong khóe
môi cười với mọi người --
"Đây là ... bạn trai của chị, Hứa Chi Hạo."
Trong phòng bao, nhóm Kế Vũ, bao gồm cả Bối Doanh Doanh và Du Hàn đều ngây cả người.
Kế Vũ là người đầu tiên kịp phản ứng, chớp chớp đôi mắt: "Trời ơi, hóa ra đây là bạn trai của chị tớ!"
Hứa Chi Hạo nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Bối Doanh Doanh, anh ta căng
thẳng đến mức hầu kết nhấp nhô mấy lần, sau đó từ từ rút cánh tay mình
ra khỏi tay của Kế Khê, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lẽo.
Môi mỏng của anh ta khẽ mở: "Cô cảm thấy thế nào?"
Lông mi Kế Khê run lên, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy, sau đó cô ấy
cố kéo khóe miệng lên nở nụ cười, che đi cảm xúc trong lòng: "Mọi người
tiếp tục hát đi..."
Kế Vũ không phát hiện được vẻ khác thường giữa hai người bọn họ, nhiệt tình mời hai người
ngồi xuống. Hứa Chi Hạo cất bước, ngồi xuống chính giữa ghế sô pha, Kế
Khê thấy vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống theo.
Đám người Kỷ Diệu và Tăng Đống bên này trong chốc lát chỉ cảm thấy Hứa Chi
Hạo nhìn rất quen, hình như trước đó đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng bọn họ không thể nhớ nổi là ở đâu.
Đột nhiên Trịnh Hy nhớ ra, hạ giọng nói với Kỷ Diệu: "Ở chỗ suối nước nóng lần trước á."
Kỷ Diệu trừng lớn hai mắt, à là lần đó... Cho nên Hứa Chi Hạo và Bối Doanh Doanh có quen biết? Hơn nữa Hứa Chi Hạo còn là tình địch của Du Hàn!
Nhưng bây giờ nhìn ba người bọn họ, đều đang giả vờ như không quen biết nhau.
Kỷ Diệu và Trịnh Hy tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này.
Tăng Đống và Lạc Phàm tiếp tục hát, bọn họ chọn bài [Người anh em, ôm một
cái], Bối Doanh Doanh ngồi một bên bỗng lơ đãng nghiêng đầu nhìn sang,
lập tức thấy ánh mắt nóng bỏng của Hứa Chi Hạo đang nhìn mình.
Cô không hiểu lắm.
Hóa ra Hứa Chi Hạo có bạn gái rồi?
Nhưng vừa rồi anh ta nhìn cô như vậy để làm gì?
Du Hàn quay đầu cũng phát hiện ánh mắt không ổn này của Hứa Chi Hạo. Anh
thu tầm mắt lại, cánh tay để sau lưng Bối Doanh Doanh, bày ra dáng vẻ
giống như đang ôm cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Không
được nhìn anh ta."
Cô gái nhỏ nghe thấy vậy, bị dáng vẻ ghen tuông này của anh chọc cười, "Mình đâu có nhìn anh ta..."
"Sao ở đây cũng có thể gặp được anh ta chứ." Du Hàn không vui.
Hành động thân mật "kề tai nhau nói nhỏ" của hai người khiến sắc mặt của Hứa Chi Hạo ngày càng nặng nề. Một lúc sau có mấy phục vụ đi vào, mang lên
rất nhiều loại rượu quý. Hứa Chi Hạo rót một ly Whisky, hào phóng nói:
"Tối nay mọi người cứ thoải mái vui chơi, tiền tính hết lên tôi."
Kế Vũ cười với chị mình, dường như đang khen Hứa Chi Hạo: "Cảm ơn anh ạ."
Nhưng Kế Khê nhìn chàng trai bên cạnh cô ấy uống cạn từng ly rượu giải sầu,
ánh mắt anh ta không hề di chuyển khỏi người Bối Doanh Doanh. Hốc mắt cô ấy cay cay, hận không thể ở trước mặt tất cả mọi người chất vấn Hứa Chi Hạo sao có thể tổn thương cô ấy như vậy.
Trong lòng bốn người mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của mình.
Tăng Đống thấy chỉ có mấy người bọn họ hát thì rất nhàm chán, cậu ấy muốn
khuấy động bầu không khí, lên tiếng: "Không phải ở đây có hai cặp yêu
nhau sao? Mọi người có ai muốn song ca một bản tình ca không?"
Kế Vũ cực kỳ hưng phấn, đưa micro cho Kế Khê, nhíu mày: "Chị, chị và anh rể cũng hát một bài nhé?"
Kế Khê sợ hãi nhìn về phía Hứa Chi Hạo, anh ta đang vắt chéo chân điều
chỉnh tư thế hạ hai chân xuống, giọng điệu lạnh nhạt: "Không biết hát."
Nhưng Kế Khê biết rõ, năm đại học đầu tiên anh ta tham gia cuộc thi hát ở trường và đạt được giải nhất.
Cô thấy vậy xấu hổ từ chối: "Đúng đó, hay vẫn là các em hát đi."
Tăng Đống và Lạc Phầm ầm ĩ cổ vũ cặp đôi nhỏ tuổi bên này: "Anh Hàn, Doanh
Doanh, hai người hát đi. Hai người mà hát thật sự giống như một đôi do
ông trời tác hợp đó nha!"
Bối Doanh Doanh bị bọn họ hô hào như vậy thì nhìn về phía Du Hàn, lúc đầu cô cảm thấy
nhất định Du Hàn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại nhìn cô, khóe
môi ẩn ý cười:
"Có muốn cùng tôi hát một bài không?"
Cô ngây người, Tăng Đống trực tiếp nhét micro vào trong tay cô, "Nào nào nào! Tất nhiên là muốn rồi!"
Hai người chọn bài cả hai cùng biết, lúc Du Hàn mở miệng hát đã khiến Bối Doanh Doanh rất kinh ngạc.
Giọng của anh trầm và đầy từ tính, giọng hát rất bắt tai người nghe. Mặc dù
bởi vì hơi căng thẳng nên giọng có chút run, nhưng khi Du Hàn nhìn về
phía Bối Doanh Doanh, cô có thể nhìn thấy trong mắt của anh tràn đầy
tình cảm dành với cô.
Một bản tình ca trữ tình nhẹ nhàng khiến cả phòng bao như nổi lên bong bóng màu hồng. Mười
ngón tay của Du Hàn và Bối Doanh Doanh đan vào nhau, sau khi hát xong,
Tăng Đống và Kỷ Diệu lập tức gào hét: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"
Cô gái nhỏ mặt ửng hồng nhìn Du Hàn, eo của cô bỗng bị anh ôm lấy, anh cúi người hôn lên gò má của cô, sau đó nhìn đám người ồn ào bên cạnh, vẻ
mặt tự nhiên: "Như thế này cũng đủ rồi."
"Wow... ồ..."
Lúc này ở giữa dãy ghế sô pha, Hứa Chi Hạo đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Anh
ta đứng dậy, nhìn Du Hàn một cái, mặt lạnh tanh không nói hai lời, đi ra cửa phòng bao, ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động này của anh ta khiến tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Kế Khê cúi thấp đầu, nắm chặt tà váy, hơi thở dồn dập khiến cả người cô ấy cũng phập phồng theo. Cảm giác giống như vết thương lòng chưa khép lại
bây giờ bị người ta đâm một dao thật mạnh, đau đến không thể thở nổi.
Kế Vũ sững sờ: "Chị, anh rể sao thế..."
Kế Khê ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười, kiềm chế nước mắt đang muốn trào ra: "Không sao đâu, anh ấy, anh ấy đột nhiên có chút việc."
Kế Vũ tin lời của chị, nhưng Bối Doanh Doanh đã nhận ra điểm khác thường.
Cô quay đầu nhìn đôi mắt đang tối sầm lại của Du Hàn, sắc mặt anh căng
cứng. Cô nắm lấy tay anh, anh đè xuống cảm giác không vui trong lòng,
vuốt ve đầu cô, khẽ nói: "Không sao đâu."
Mỗi người đều có tâm sự khác nhau. Kỷ Diệu và Trịnh Hy ít nhiều cũng cảm
giác được bầu không khí có chút không đúng, tất cả mọi người không hề
vạch trần chuyện này ra. Một lúc sau Bối Doanh Doanh đứng dậy đi về
sinh, rửa tay xong cô đi ra ngoài, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ
tay của cô, dùng sức kéo cô vào một khúc rẽ hành lang bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!