Bối Doanh Doanh nhìn
thấy Bối Sơ Nhan, ngây người mất mấy giây, sau đó nhanh chóng bỏ tay
đang ôm Du Hàn xuống, gương mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên.
Cô không biết Bối Sơ Nhan đang đứng ở ngoài cửa...
Du Hàn để ý thấy ánh mắt của Bối Sơ Nhan, anh vô thức ôm bạn gái càng
chặt, bày ra tư thế bảo vệ. Mà chi tiết này bị Bối Sơ Nhan tinh mắt nhìn thấy, lòng cô ta một lần nữa đau nhói.
Lúc này Viên Man Hà từ trong phòng bước nhanh ra, hỏi con gái nhỏ: "Sao thế, có chuyện gì mà hét lên thế?"
"Không có gì ạ... Con nhìn thấy con gián." Cô lúng túng rụt người lại trốn sau lưng Du Hán.
Viên Man Hà bất đắc dĩ thở dài: "Con đó, từ nhỏ mỗi lần nhìn thấy gián đều nhảy dựng lên, con làm cho chúng ta giật mình theo."
"Mẹ..."
Viên Man Hà nhìn thấy Bối Sơ Nhan, sau đó phân phó nói: "Được rồi, con cùng Du Hàn về phòng đi."
Bối Doanh Doanh gật đầu, kéo cánh tay anh chạy trốn, Bối Sơ Nhan ngạc nhiên nhìn bọn họ, trong lòng như có hàng ngàn cơn sóng đang cuộn trào, sau
đó hỏi mẹ: "Mẹ... Hai người bọn họ..."
Viên Man Hà cùng con gái lớn quay lại phòng, "Hiện tại Du Hàn và Doanh Doanh đang quen nhau."
Bối Sơ Nhan: ??!!
"Quen, nhau?" Cô thậm chí cảm thấy bản thân có thể nghe nhầm rồi, "Sao bọn họ có thể quen nhau được?"
"Mẹ cũng không biết hai đứa nó thích nhau bao lâu rồi, có lẽ từ ngồi cùng
bàn lâu ngày sinh ra tình cảm. Haizz bây giờ mấy đứa con muốn yêu đương
người làm bố mẹ như chúng ta sao có thể ngăn cản được chứ?"
Trước đó Bối Sơ Nhan đã cảm thấy Du Hàn cực kỳ bảo vệ Bối Doanh Doanh, nhưng
cô ta cảm thấy không thể tồn tại sự mập mờ giữa hai người bọn họ được.
Du Hàn sẽ không bao giờ thích Bối Doanh Doanh. Nhưng bây giờ, hiện thực
vừa giáng cho cô ta một cái tát rất đau.
Chàng trai trước đó cô ta sống chết theo đuổi mà không có được, lại thích đứa em gái cô ta luôn chán ghét.
Mỉa mai đến cỡ nào.
Cuộc sống này vẫn luôn thích đùa giỡn cô ta như vậy.
"Mẹ, vậy là... mẹ cũng đồng ý sao?" Cô ta không thể tin được.
Viên Man Hà thở dài, "Hai đứa nó rất kiên định, đến bố của con cũng phải
nhượng bộ. Hơn nữa như vậy cũng rất tốt, mẹ tin tưởng Du Hàn sẽ đối xử
rất tốt với Doanh Doanh." Bà vỗ vỗ bàn tay của Bối Sơ Nhan, "Chúng ta
sắp xếp lại đồ trong vali nào."
"..."
Bối Sơ Nhan gật đầu, chỉ có thể đè cảm xúc xuống.
Lúc ăn cơm trưa, bốn người cùng ăn cơm, Bối Doanh Doanh và Du Hàn tất nhiên ngồi cùng một bên.
Bối Doanh Doanh đang ăn cơm, cô nhặt toàn bộ cà rốt trong đĩa cà ri của
mình ra, đặt ở bên cạnh chất thành một ngọn núi nhỏ, Du Hàn để ý thấy,
"Lại kén ăn?"
Cô xụ miệng, "Mình không thích ăn cà rốt."
Anh mỉm cười nhỏ giọng hỏi: "Không phải thỏ đều thích ăn cà rốt sao?"
"Cậu mới là thỏ nhé..." Cô bĩu môi, nắm lấy bàn tay ở dưới bàn của anh, lại
bị anh nắm ngược lại. Cảnh hai người lén lút liếc mắt đưa tình bị Bối Sơ Nhan ngồi đối diện nhìn thấy hết, cô ta đang ăn cơm mà cảm giác cực kỳ
nhạt nhẽo.
Buổi trưa có luộc tôm, Viên Man Hà bưng lên bàn, "Nào, ba đứa ăn tôm đi."
Bối Doanh Doanh định đi lấy bao tay, Du Hàn nói: "Để tôi bóc tôm cho, cậu cứ ăn cơm trước đi."
Cô hơi sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đưa bao tay cho anh, cười cong mày: "Cảm ơn Du Hàn."
Du Hàn giúp cô bóc tôm, rồi để từng con tôm vào trong đĩa của cô, Viên Man Hà nhìn thấy vậy thì cười mắng: "Tiểu Hàn cháu đừng chiều con bé thế,
có bóc tôm thôi mà cùng lười, cũng may là có cháu kiên nhẫn."
Du Hàn khẽ cười, "Không sao đâu dì, cậu ấy vừa cắt móng tay, nên cháu không để cậu ấy bóc."
Viên Man Hà nhìn Du Hàn, trong lòng càng ngày càng hài lòng.
Mà Bối Sơ Nhan chỉ có thể tự mình bóc lấy.
Đúng là chó độc thân mà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người lần lượt lên trên lầu, Bối Doanh Doanh
bảo Du Hàn về phòng trước, cô ra ngoài ban công lấy chăn mới phơi.
Nắng chiều rất gắt, cô lấy chăn xong vội vàng chạy vào trong thì đụng phải Bối Sơ Nhan vừa ăn cơm xong đi lên lầu.
Cô hơi sửng sốt, định làm như không thấy, lách người qua về phòng, Bối Sơ
Nhan lại lên tiếng trước: "Bối Doanh Doanh, chị có thể nói chuyện với em không?"
Cô ta nhìn chằm chằm Bối Doanh Doanh, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc, dường như vô cùng muốn có cơ hội để thổ lộ hết ra.
Bối Doanh Doanh im lặng một lúc, đặt chăn qua một bên sau đó lạnh nhạt hỏi: "Chị muốn nói chuyện gì?"
"Em và Du Hàn... Thật sự quen nhau sau?" Bàn tay cô ta siết chặt lại.
"Chứ không thì sao? Chẳng lẽ diễn kịch cho chị xem?"
"Vậy Hứa Chi Hạo... Anh ấy thích em, em có biết không?"
Bối Doanh Doanh thừa nhận có biết, trước mắt cô ta phủ một lớp nước. Cô ta
chớp chớp hai mắt, "Chị nghĩ trước đó chị đối xử với em tệ như vậy có
thể là vì chị thật sự ghen tị với em. Chị... cũng từng thích Du Hàn,
nhưng cậu ta từ chối chị, sau đó chị có ý với anh Chi Hạo, hai người bọn họ lại đều thích em..."
"Cho nên khi em mới về nhà chị ở trước mặt em vu oan cho Du Hàn, nói cậu ấy là người xấu?"
"Khi đó có thể là do chị sợ em sẽ đến gần Du Hàn, hơn nữa lúc đó chị cũng
rất ghét Du Hàn, ghét cậu ta không chịu để mắt đến chị." Cô ta nở nụ
cười buồn, "Chị không biết rốt cuộc bản thân kém cỏi ở chỗ nào, mà vì
sao chị không bao giờ có được tình yêu mình muốn."
Bối Doanh Doanh: "Rất lâu sau khi em với Du Hàn quen nhau, em mới biết được chuyện trước kia của chị vào cậu ấy.
Còn về phần Hứa Chi Hạo, em không thích anh ta, cũng chưa từng tồn tại ý
định cướp anh ta khỏi chị. Em rất thắc mắc, từ đầu đến cuối em đã làm
chuyện gì tổn thương đến chị mà khiến chị hận em đến như vậy?"
Bối Sơ Nhan cắn chặt môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Cô ta biết tất cả những gì bây giờ cô ta đang hứng chịu, đều là báo ứng.
Bối Doanh Doanh biết với tính cách của Bối Sơ Nhan, cho dù chị ta có sai
cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước cô. Cô ôm chăn lên, lúc lách qua
người chị ta rời đi, giọng nói dường như không có chút sức lực nào lần
nữa lại vang lên:
"Phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho chị đây?"
"Người chị muốn nhận được sự tha thứ không phải là em, mà là bố đúng không?"
"Chị vẫn chán ghét em giống như trước đây, chỉ là bây giờ chị không dám thể
hiện ra mà thôi. Bối Sơ Nhan, chị không có tư cách nhắc đến chuyện tha
thứ với em."
Đúng là như vậy, điều Bối Doanh Doanh vừa nói là sự thật.
Vào giây phút khi cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh, điều xuất hiện trong
lòng cô ta lúc này không phải sự tự trách, mà là một bộ mặt u ám hơn rất nhiều.
Cô ta muốn Bối Doanh Doanh tha thứ cho cô ta, để bố có thể buông xuống cơn tức giận với cô ta.
Nhưng bây giờ Bối Doanh Doanh đã không còn là con nhóc dễ dàng bị cô ta bắt nạt như trước đây nữa.
Bối Doanh Doanh về đến phòng, cô ngồi xuống bên cạnh Du Hàn, đầu gối lên
đùi anh, kể cho anh nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Bối Sơ
Nhan.
Anh vuốt ve mái tóc của cô, sau khi nghe cô kể xong: "Không sao hết, cậu nói rất đúng. Nếu như Bối Sơ Nhan
vĩnh viễn không nhìn ra vấn đề của bản thân ở đâu, cậu cũng không cần
phải nhiều lời với chị ta thêm nữa."
Chuyện tối thiểu khi nói xin lỗi là phải có lòng, ngay cả suy nghĩ bản thân
mình có lỗi cũng không có, sao có thể cầu xin được sự tha thứ từ người
khác.
Cô thở dài: "Sâu thẳm bên trong một người kiêu ngạo như Bối Sơ Nhan rất ghét mình, mà sự chán ghét này
không phải một hai năm là có thể biến mất."
"Không phải cô gái nào cũng tốt tính như Doanh Doanh." Anh nhéo má cô.
Nhưng bây giờ Bối Doanh Doanh cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện của Bối Sơ Nhan, một lúc nữa là điểm thi của kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được
công bố.
Cô đứng dậy chạy đi lấy laptop, sau đó nhét máy tính vào tay anh: "Một lúc nữa chắc chắn mình không dám tra điểm đâu..."
Anh mỉm cười, bật máy tính lên, một lúc sau Viên Man Hà cũng vào phòng, cùng bọn họ chờ có điểm.
Buổi chiều, khi thời gian công bố điểm đến, đầu tiên Du Hàn tra điểm của mình trước.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!