Lê Thiến đứng tại
chỗ, nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô ấy nhớ lại vừa rồi bản thân ở
trước mặt Bối Doanh Doanh thốt ra những lời khiêu khích ngu xuẩn đó, tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô ấy
nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, bản thân thì lẻ loi một mình, nam sinh mà cô ấy yêu bằng cả trái tim này lại lạnh nhạt với cô ấy, khóe mắt cô ấy
dường nhưng cũng dính nước mưa.
Lê Thiến lau nước mắt, một mình chạy ra hòa mình vào cơn mưa nặng hạt.
Ở một bên khác, Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn đi đến nhà ăn. Du Hàn nghiêng ô về phía bên của cô, cụp mắt nhìn thấy trên mặt cô không còn nụ cười,
dịu dàng hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không tốt?"
Bối Doanh Doanh lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên:
"Không có, em chỉ đang nghĩ xem lát đến nhà ăn sẽ gọi cơm niêu hay cơm
mã la cay."
Sao Du Hàn lại không nhận ra
Bối Doanh Doanh đang muốn che giấu cảm xúc, "Doanh Doanh, anh là bạn
trai của em, em có thật sự vui vẻ hay không, anh có thể nhìn ra được.
Chỉ là anh hy vọng Doanh Doanh có chuyện gì không vui có thể nói với
anh, anh sẵn sàng chia sẻ cùng với em, được không?"
Anh xoa đầu cô.
Cô cụp mắt: "Không có chuyện gì đâu... em và bạn cùng phòng cãi nhau một chút thôi."
"Bọn họ bắt nạt em?"
"Không phải, có thể là hiểu lầm, anh yên tâm đi, em sẽ không để cho bản thân phải chịu ấm ức đâu."
Trước khi lên cấp ba, khi cô bị người khác bắt nạt, cô chỉ yên lặng cắn răng
chịu đựng, nhưng bây giờ tính cách của cô đã thay đổi, cô sẽ không để
bản thân phải chịu thiệt thòi.
Cô cũng
không biết gần đây Lê Thiến đã trải qua chuyện gì khiến cho tính tình
của thay đổi nhiều như vậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ đáng yêu dễ mến
trước đây. Tình bạn giữa bọn họ cũng đã xuất hiện vết nứt.
Du Hàn nói: "Không chịu ấm ức gì là tốt rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em vui vẻ lên nhé."
"Ừm."
Đến nhà ăn, hai người đang ăn cơm, Bối Doanh Doanh nhận được điện thoại của Châu Tố. Đầu dây bên kia hỏi có phải hôm nay cô và Lê Thiến cãi nhau
không, trong lớp có mấy bạn học nhìn thấy bọn họ đứng cãi nhau ở lối đi
vào tòa nhà giảng đường.
Bối Doanh Doanh vốn định giấu, nhưng Châu Tố đã biết nên cô cũng chỉ có thể kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Châu Tố nghe xong thì rất tức giận, nói bây giờ cô ấy đang ăn cơm, lát nữa về ký túc xá nói chuyện tiếp.
Sau khi cúp điện thoại, Bối Doanh Doanh cười với Du Hàn: "Em muốn ăn gà om coca của anh."
Anh gắp sang cho cô: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi ạ."
Anh khẽ cười cầm khăn giấy giúp cô lau nước dính trên khóe miệng, sau đó
nói: "Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, anh giúp em mua một vé xe về nhé?"
"Vâng ạ, hết bao nhiêu tiền em sẽ chuyển cho anh."
"Không cần, dự án của anh kết thúc rồi, anh có tiền đưa bạn gái về nhà."
Bối Doanh Doanh ngạc nhiên, "Kết thúc rồi sao? Tuyệt quá, chúc mừng anh,
cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Nhưng mà chuyện mua vé xe về nhà á, nếu anh thật sự muốn cho em cái gì thì có thể mua quà cho em, tiền vé
xe em tự trả là được rồi."
Anh mỉm cười, "Vé xe có, quà cũng sẽ có."
Bối tối Du Hàn đưa cô về ký túc xá, đúng lúc gặp Châu Tố ở dưới lầu, hai
người cùng nhau đi lên trên lầu, vừa mở cửa đi vào thì thấy Lê Thiến
đang ngồi trước bàn học ung dung xem phim Nhật.
Cơn tức giận của Châu Tố lập tức dâng lên, cô ấy xông lên trước, cầm lấy
điện thoại của Lê Thiến để lên mặt bàn, cúi đầu nhìn Lê Thiến, thái độ
cứng rắn cùng giọng điệu sắc bén: "Lê Thiến, cậu giải thích xem, xế
chiều hôm nay cậu nói những lời đó với Doanh Doanh là có ý gì? Cậu muốn
thế nào đây?"
Lê Thiến ngẩng đầu nhìn thái độ bảo vệ Bối Doanh Doanh của Châu Tố, hai mắt đau nhói: "Mình nói gì sai sao..."
Bối Doanh Doanh đóng cửa đi vào.
"Cậu nói gì sai? Buồn cười thật đấy, trí nhớ kém như vậy có cần mình thuật
lại một lần nữa không? Cậu tự hỏi lòng mình xem, Doanh Doanh có làm gì
có lỗi với cậu không? Tâm trạng của cậu không tốt, cậu ấy quan tâm cậu,
cậu nói cậu ấy cười nhạo cậu, còn nói chúng tôi coi thường cậu?
Sao cậu có thể qua được môn đọc hiểu cấp một được nhỉ? Hay là thính lực
không tốt nên không nghe hiểu tiếng người? Sinh viên rồi mà trí thông
minh thấp như vậy? Chứng hoang tưởng bị bức hại rất nghiêm trọng rồi đấy cậu nên đi khám sớm. Đừng chậm trễ. "
Lê Thiến cúi đầu, đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, hốc mắt đỏ lên, Châu Tố
thấy Lê Thiến đột nhiên làm ra vẻ vô tội, có chút buồn bực: "Sao cậu
không phản bác? Không phải cậu nói hay lắm sao? Người tính tình tốt như
Doanh Doanh cậu còn có thể nổi cáu được cơ mà. Mỗi lần cậu không trở lại ký túc xá, sách vở của cậu đều là Doanh Doanh giúp cậu cầm đến lớp, còn thường xuyên quan tâm cậu. Cậu thật sự khiến cho mình và Doanh Doanh
rất thất vọng về cậu đấy."
Lê Thiến im
lặng, một lúc sau từng giọt nước mắt đột nhiên rơi lộp bộp lên mặt bàn,
Châu Tố sửng sốt: "Cậu khóc cái gì? Mình còn chưa thật sự mắng cậu đâu
đó!"
Bối Doanh Doanh đi tới, giữ lấy tay
Châu Tố, ra hiệu cho cô ấy bỏ qua. Cuối cùng Lê Thiến cũng nghẹn ngào
nói: "Mình biết mọi người là vì muốn tốt cho mình... Là tại tâm trạng
mình gần đây rất tệ, giận chó đánh mèo lên người mọi người..."
Lê Thiến biết bản thân bị tình yêu làm cho say mê ngu muội rồi, nên mới có thể tức giận với bạn tốt của mình như vậy.
"Gần đây ngày nào mình cũng cãi nhau với Sài Dương... Anh ấy, anh ấy muốn chia tay với mình hu hu hu."
"Chia tay? Thậm chí cậu còn định dọn ra ngoài ở chung với anh ta cơ mà, sao bây giờ lại đá cậu rồi?" Châu Tố chán nản.
Lê Thiến sụp đổ, bắt đầu khóc lóc kể lể với bọn họ.
Sài Dương chỉ thích cảm giác mới mẻ, khi hai người mới ở quen nhau, dính
lấy như như keo sơn, anh ta quan tâm đủ kiểu. Nhưng qua một, hai tháng,
Sài Dương dường như đã thay đổi, càng ngày càng lạnh lùng, gửi tin nhắn
thì không trả lời, thường xuyên đến quán net chơi game. Cô ấy rất nhiều
lần đến nhà trọ của Sài Dương tìm anh ta, nhưng đều một mình nằm chờ đến hừng đông.
Ban đầu, cô ấy liên tục chất
vấn Sài Dương có phải anh ta không còn thích cô ấy nữa không, anh ta lại tức giận bảo cô đừng có nghĩ lung tung, cô ấy là người anh ta quen lâu
nhất. Sau đó cuối cùng cô ấy cũng phát hiện Sài Dương và một bạn nữ của
học viện mỹ thuật có quan hệ mập mờ, lúc đầu anh ta còn đánh chết cũng
không chịu thừa nhận, sau này lại nói là em gái đó theo đuổi anh ta.
Mà Sài Dương, lại do dự.
Lê Thiến từng nhìn thấy cô gái đó, rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng,
cũng là con gái nhà giàu có. Vì để cạnh tranh với cô gái đó, Lê Thiến
bắt đầu mua các loại quần áo túi xách đắt tiền. Lòng ghen tị cùng ganh
đua khiến cô ấy phát điên. Từ nhỏ cô ấy đã rất tự ti, cho nên suy nghĩ
trong lòng mới trở nên vặn vẹo như vậy.
Châu Tố nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng Lê Thiến: "Lúc
trước đã nói với cậu Sài Dương là một tên cặn bã rồi, bảo cậu để ý bảo
vệ tốt bản thân một chút, bây giờ cậu hối hận chưa! Mình đã nói rồi tất
cả bạn gái trước đây của anh ta đều có kết cục như này."
"Trước đó mọi người không nói rõ ràng với mình."
"Không nói rõ ràng với cậu? Trước đó mọi người nói cậu sẽ nghe sao? Không khéo lúc đó cậu lại trở mặt thành thù với mọi người."
"Xin, xin lỗi..." Lê Thiến khóc cực kỳ đau lòng, "Là do mình quá ngu mới bị
anh ta lừa như vậy. Doanh Doanh, hôm nay mình nói những lời như vậy là
mình hiểu nhầm cậu, mình thật sự xin lỗi..."
Bối Doanh Doanh hít một hơi, xoa bờ vai của cô ấy: "Chúng ta đều là vì lo
lắng cho cậu, sợ cậu xảy ra chuyện gì, bây giờ tiền cậu nợ có trả được
không? Cậu có muốn mình cho cậu mượn một chút không?"
"Không cần đầu, mình đã mượn được tiền rồi." Lê Thiến thấy hai người vẫn đối
xử tốt với cô ấy như vậy, sự áy náy cùng tự trách dâng lên.
Đây mới là tình bạn bốn năm đại học mà cô ấy nên trân quý.
Châu Tố nói: "Nhanh đá tên Sài Dương kia đi, tên này không đáng, sau này sáng mắt lên một chút."
"Đúng thế Thiến Thiến, cậu bỏ anh ta đi đừng có qua lại nữa, anh ta không hề đáng để cậu làm như vậy."
Lê Thiến khẽ gật đầu.
Một lúc sau, Lê Thiến rửa mặt xong đi ra, lại đi tìm Bối Doanh Doanh,
"Doanh Doanh, xin lỗi cậu, trước đó mình ở trước mặt cậu rất tự ti, bởi
vì mình biết hoàn cảnh gia đình của cậu rất tốt, tính cách cũng khiến
mọi người yêu thích. Hơn nữa trước đó Sài Dương có ý với cậu, cho nên
một mặt mình có một chút ghen tị với cậu, mặt khác thì lại cảm thấy tự
ti. Thật sự xin lỗi cậu, tại mình bụng dạ quá hẹp hòi"
"Mình chưa từng muốn ganh đua so sánh gì với cậu, những điều cậu vừa nói cũng không thể quyết định được tương lai của cậu."
"Doanh Doanh, chúng ta còn có thể làm bạn không? Mình hứa sau này sẽ không như vậy nữa đâu." Lê Thiến hít mũi một cái, vẻ mặt tủi thân nhìn cô.
Cô mỉm cười, "Ừm."
Cuối cùng Châu Tố gọi một cuộc điện thoại cho Sài Dương, ban đầu định chửi
cho tên cặn bã này một trận, Lê Thiến ngăn Châu Tố lại. Cô ấy định trực
tiếp nói chia tay với Sài Dương, đá anh ta trước, không còn lại gì nữa.
Sau khi chia tay, Lê Thiến cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc với Sài
Dương, toàn bộ đều block hết, xóa tất cả ảnh đã chụp chung.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!