Cậu sợ nóng quá cô không uống được, nên cho cô một chai nước để đổ thêm vào…
Cô bất giác nhìn về phía đối diện, đèn trong phòng chiếu vào mặt nam sinh, cậu mím chiếc môi mỏng, sống mũi rất thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, lỗ ra chiếc cổ trắng.
Vừa có nét kiêu ngạo của nam sinh, vừa có sự trưởng thành của đàn ông.
Cô đang muốn thu lại ánh mắt, đúng lúc nam sinh chuyển ánh mắt từ điện thoại sang mặt cô, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó cô nhìn —
Nam sinh đứng dậy lần nữa, đi về phía cô.
Cô hồi hộp trong lòng, mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu uống nước che đi sự xấu khổ khi nhìn lén, nhưng cậu ngày càng đến gần, cô hoảng hốt nói: “Tờ chỉ…”
Cô còn chưa nói xong, nam sinh đưa điện thoại ra trước mặt cô.
“Điện thoại.”
“…”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy, là số điện thoại của Viên Man Hà, bà nói có thể sẽ đến muộn một chút, bị tắc đường, hỏi cụ thể xem cô đang ở đâu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô trả điện thoại cho cậu.
Hai người ngồi trong phòng họp, cách một bàn hội nghị, không ai nói gì.
Cô nằm úp mặt trên bàn định chợp mắt một tý, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu, thấy Bối Sơ Nhan đứng ở cửa, không tin được mở to hai mắt.
“Chị?”
Bối Sơ Nhan vừa tan học thì nhận được điện thoại của mẹ, nói Bối Doanh Doanh bị đau bụng trong người không thoải mái, mẹ nói lát nữa sẽ đích thân đến đón hai đứa, bảo cô đi tìm em gái trước.
Nhưng khi cô đẩy cửa, nhìn qua một cái, ánh mắt rơi vào người Du Hàn, sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt tràn ngập cảm xúc khó tin, trong ngực có một trận bão tố.
“Sao cậu lại ở đây…”
Du Hàn thấy cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, Bối Doanh Doanh trả lời thay cậu: “Vì vừa rồi họp xong em bị đau bụng, đúng lúc gặp cậu ấy.”
Bối Sơ Nhan kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn về phía em gái nói: “Đi thôi, xe của mẹ đang ở bên ngoài.”
Nói xong xoay người rời đi, Bối Doanh Doanh nhanh chóng đứng dậy, cầm sách lên, nói với Du Hàn: “Tới đi trước, hôm nay cảm ơn cậu…”
-
Lên xe, hai chị em ngồi ghế sau, Viên Man Hà quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, quan tâm hỏi: “Hiện tại còn đau lắm hả?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ…”
“Đợi tí nữa đưa Nhan Nhan về nhà, mẹ dẫn con đi khám xem sao.”
Bối Sơ Nhan cười, giọng nói dịu dàng: “Không sao, đưa em ấy đi bệnh viện trước đi ạ, tối nay con không nhiều bài về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!