Châu Tố bị Lục Giản nắm tay về chỗ ngồi, lời tuyên bố chủ quyền của anh vẫn quanh quẩn trong đầu của cô.
Anh vậy mà không hề e ngại thừa mặt trước mặt người ngoài là anh đang theo đuổi cô, lại còn là Nam Vân đang ăn dấm của cô chứ.
Mấu chốt là... Vừa rồi cô giống như đứa trẻ con cáo trạng với anh, anh lại còn phối hợp để cho cô kiêu căng.
Xấu hổ quá.
Lục Giản nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, cho rằng tâm trạng của cô
vẫn không được tốt, giọng điệu an ủi của anh rất nghiêm túc: "Cậu đừng
tức giận, sau này còn có người nói cậu như vậy, cậu cứ nói với tôi, tôi
sẽ đến trước mặt bọn họ làm sáng tỏ cho cậu."
Mặt của Châu Tố đỏ lên, nhìn đi chỗ khác khẽ nói: "Tôi còn lâu mới cần nhé, cậu không xuất hiện bên cạnh tôi là được rồi..."
"Vậy thì không được đâu."
"Chỉ là tôi không muốn người khác nói những lời không hay về cậu, không muốn để cậu phải sợ hãi rồi muốn né tránh tôi." Anh bổ sung.
Trong lòng Châu Tố như đang có một ngọn sóng lớn dâng trào, cô nhìn đi chỗ
khác, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Nam Vân, cô ta và bạn bước
nhanh ra khỏi quán.
Cô chớp chớp mắt.
Một lúc sau mỳ Ý được mang lên, cô không biết nên nói gì với anh nên chỉ
vùi đầu ăn. Lục Giản nhìn dáng vẻ cô hút sợi mỳ giống như chú chuột
hamster, nét mặt của anh không tự giác trở nên dịu dàng, anh đưa khăn
giấy cho cô: "Ăn từ từ thôi."
-
Hai người ăn xong, buổi tối thứ sáu cũng không có lớp học gì, Châu Tố ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi về ký xá."
Lục Giản có suy nghĩ điên cuồng muốn ở bên cạnh cô lâu thêm một chút, nhưng anh biết bây giờ không thể nóng vội được, anh thu lại suy nghĩ quá phận của mình, đưa cô về ký túc xá.
Lục Giản do dự một lúc, hỏi cô: "Ngày mai cậu... Có rảnh không?"
"Ngày mai tôi muốn về nhà." Nhà Châu Tố ở ngày trong thành phố.
"Vậy khi nào cậu quay lại?"
"Không biết, có lẽ là tối chủ nhật."
Buổi tối chủ nhật ... Tương đương với hai ngày cuối tuần sẽ không gặp nhau.
Lục Giản cụp mắt, cuối cùng nói: "Vậy sáng thứ hai tôi ở dưới lầu ký túc xá chờ cậu, cậu có thể dậy trễ một chút, tôi sẽ mua đồ ăn sáng."
"Không phải sáng sớm cậu có tiết sao? Không cần phiền tức như vậy đâu."
"Không phiền phức... Tôi, tôi tiện đường."
Châu Tố nhìn đi chỗ khác, đè khóe môi xuống, "Nói không chừng sáng thứ hai tôi cúp học đó."
"Vậy..." Anh im lặng một lúc, cực kỳ nghiêm túc phân tích vấn đề cho cô: "Cúp
học lỡ như bị giảng viên điểm danh thì sao? Tôi cảm thấy không nên cúp
học thì tốt hơn."
"Tôi và cậu không giống nhau, tôi không phải là nữ sinh thích học tập." Châu Tố đi đến dưới lầu ký túc xá, quay đầu lại nhìn anh một cái: "Tôi đi lên đây."
"Ừm, bye bye." Anh đứng đó đưa mắt nhìn cô đi lên trên lầu, trong lòng đầy sự không nỡ.
Anh nhớ lại dáng vẻ giả vờ như thích đọc sách của Châu Tố trước đó, vì anh cô còn chạy đến thư viện, tham gia câu lạc bộ rubik.
Cô vì anh mà làm rất nhiều chuyện cô không thích.
Ý nghĩ duy nhất trong lòng Lục Giản là --
Không thể bỏ lỡ cô một lần nữa.
-
Buổi tối thứ bảy, Châu Tố nhận được điện thoại của Hiểu Nhiên, hẹn cô đến quán bar. Châu Tố ở nhà thấy nhàm chán, nên đồng ý.
Sau khi đến quán bar, Lý Đình và đám bạn của cô cũng có mặt ở đó, bọn họ
chừa chỗ cho Châu Tố, "Tố Tố, đã bao lâu rồi cậu không đi chơi với bọn
mình hả?"
"Có bao lâu chứ, không phải chỉ là đầu tuần mình muốn ở ký túc xá dưỡng lão thôi à."
"Cmn còn cả dưỡng lão nữa chứ ha ha ha."
Châu Tố phát tay: "Mang rượu lên đi, rượu hôm nay mọi người uống, mình mời."
Hiểu Nhiên hỏi cô có phải hôm nay tâm trạng cô không tốt không, Châu Tố lắc
đầu: "Ai nói mỗi lần mình uống rượu đều là để giải sầu hả? Đúng là."
Mọi người cười, "Được rồi, ra dáng bà chủ đó."
Châu Tố uống rượu, Hiểu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cô hỏi Hiểu Nhiên:
"Tối nay mình uống say, cậu có thể đưa mình về nhà không?"
"Đó là điều tất nhiên rồi, tối nay mình chỉ nhìn cậu uống thôi."
"Cắt." Lần trước Hiểu Nhiên cũng nói như vậy, cuối cùng còn uống nhiều hơn cả cô.
Buổi tối Châu Tố uống hơi nhiều, cuối cùng cũng có mấy phần say, cô dựa vào
ghế sô pha muốn chờ một lúc cho tỉnh rượu, bỗng điện thoại vang lên.
Cô cầm lên nhìn, lại là Lục Giản.
Đây là cuộc điện thoại thứ ba trong ngày hôm nay.
Châu Tố nhận điện thoại, lười biếng alo một tiếng, Lục Giản nghe thấy giọng
nói của cô cùng tiếng nhạc ồn ào, có chút nghi ngờ: "Cậu đang ở quán bar à?"
"Ừm."
"Uống say rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!