"Học bá Lục Thần ngồi cùng một nữ sinh! Hình như còn là bạn gái của Lục Thần!"
Tin tức này nhanh chóng càn quét cả lớp học, ai cũng liếc mắt nhìn về phía
bàn bên kia, Châu Tố ườn người nằm ra mặt bàn, đầu nghiêng qua một bên,
chỉ để lộ nửa cái mặt cho Lục Giản nhìn. Cô nhỏ giọng thì thầm với anh:
"Em cảm thấy bản thân biến thành khỉ rồi."
Lục Giản: "Hửm?"
"Có rất nhiều người đang nhìn em."
Anh mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, "Không sao, bọn họ thích nhìn thì cứ nhìn."
Hành động thân mật này của hai người, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người liên tục bắn về phía này.
"Lục Thần có bạn gái, chắc là chuyện này sẽ khiến nhiều nữ sinh tan nát cõi
lòng đây." Châu Tố ra vẻ tiếc nuối, "Tò mò quá đi, không biết là tiên nữ nào đã bỏ anh vào trong túi?"
Lục Giản xoay bút trong tay, ánh mắt chuyển qua cô gái đang nằm ườn ra bàn: "Là tiên nữ buổi sáng ăn hai cái bánh bao."
Châu Tố ngồi dậy đánh lên cánh tay anh một cái "chát", xẵng giọng: "Cái gì
thế, rõ ràng là do anh mua, có được hay không hả. Anh mới là người sáng
sớm ăn hai cái bánh bao nhé."
Lúc Châu Tố tức giận, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, con ngươi đảo một vòng, hai má
phồng lên khiến anh không nhịn được muốn cắn một cái.
Lục Giản nghĩ, nếu không phải do ở đây có nhiều người như vậy, anh sẽ đè cô lên bàn hôn một lúc.
Châu Tố hầm hừ quay mặt đi, lúc này có nam sinh đi tới ngồi xuống đằng sau
Lục Giản, không khỏi bật cười: "Lục Thần, không phải chứ, cô gái này
thật sự là bạn gái của cậu à?"
"Ừm." Anh hào phóng thừa nhận.
Đám nam sinh cười trêu ghẹo cây đại thụ cũng có ngày nở hoa, có nam sinh
nói: "Lục Thần có phải cậu chọc bạn gái dỗi rồi không, bạn gái là lớn
nhất, nói cái gì cũng phải dỗ dành mới được."
Châu Tố quay qua một nghịch điện thoại. Một lúc sau trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy, trên đó là chữ viết của Lục Giản:
"Là tiên nữ xinh đẹp nhất trên trần đời này đã bỏ anh vào trong túi."
Cũng tiên nữ duy nhất khiến anh rung động.
Châu Tố ngẩn người, chợt cong môi, quay đầu lại nhìn anh lập tức chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh.
Cô biết, Lục Giản chưa từng nhìn bất kỳ ai với ánh mắt như vậy, toàn bộ dịu dàng và yêu thương của anh đều chỉ dành cho cô.
Cuối năm nhất đại học, kỳ thi cuối kỳ kết thúc cũng đồng nghĩa với việc hai người phải tách ra trong khoảng thời gian ngắn.
Cũng may Châu Tố và Lục Giản đều là người của thành phố này, cũng không đến nỗi cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau được.
Châu Tố vốn cho rằng, vừa mới ở bên nhau, cô sẽ là người không nỡ xa anh
hơn. Không ngờ, đêm trước một ngày về nhà, anh đè cô ra ghế sô pha trong rạp chiếu phim tư nhân ở ngoài trường, hôn đến mức mặt cô đỏ bừng, gần
như không thở nổi.
Ngón tay của cô không tự chủ được luồng qua những sợi tóc của anh, cả người bị anh ôm chặt vào trong lòng, "Lục, Lục Giản..."
Hơi thở của cô rất nhanh biến mất trong bờ môi ấm áp của anh, trong bóng
tối mờ mờ, phim trên màn hình vẫn đang chiếu, Lục Giản đã chỉnh tiếng ở
mức nhỏ nhất, cô hoàn toàn không biết phim đã chiếu đến đoạn này rồi, cô chỉ cảm thấy cả người mình sắp hòa tan ở trên người anh.
Cô bị anh nhấc lên rồi xoay người một cái, chuyển thành cô dạng chân ngồi
trên người anh, chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô dường như không che được
gì, đầu ngón tay anh nhảy múa trên người cô, dáng vẻ khóc thút thít này
của cô khiến dây thần kinh trong đầu anh căng cứng.
Hơi thở nặng nề phả lên vành tai của cô, cô cầu xin anh tha cho mình: "Em
về nhà làm gì mà sẽ đi tìm anh trai nhà bên chứ, em chỉ là trêu anh
thôi..."
"Biết sai rồi?" Anh hỏi.
Cô gật đầu như giã tỏi, Lục Giản cười cười, anh cơ bản là không có ý định sẽ tha cho cô: "Muộn rồi."
Châu Tố: "..."
Hu hu kịch bản này không giống như những gì cô tưởng tượng, phải là cô thuần phục anh mới đúng chứ [QAQ].
Quả nhiên đàn ông khi yêu đương đều biến thành cầm thú.
Nhất là Lục Giản --
Mặt người dạ thú một chút dấm cũng không ăn được.
Châu Tố bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc choáng váng, lúc nãy cô còn chọn
một chút đồ có cồn uống, bây giờ người có lâng lâng trong men say. Lục
Giản phát hiện cả người cô mềm giống như một vũng nước, anh có thể tưởng tượng được một ngày nào đó cô nằm dưới người anh khóc thút thít sẽ động lòng người đến mức nào.
Cuối cùng Lục Giản ôm lấy gương mặt của cô, thấp giọng nói: "Trở về chỉ có thể được nhớ mỗi anh."
Anh nói cực kỳ nghiêm túc, muốn lấy được lời khẳng định của cô.
Châu Tố bị anh vừa ôm vừa dỗ dàng, sau đó chỉnh lại váy cho cô, phim đến đến đoạn kết thúc, cô giận anh lúc đầu nói tối nay muốn đi xem phim mà
không xem được gì. Anh nhìn cô một cái, "Anh không có ý định đến đây xem phim."
Anh nắm tay cô đi ra khỏi rạp chiếu phim tư nhân, dắt tay cô đi về đến dưới lầu ký túc xá, cô trêu ghẹo anh: "Người nào đó không nỡ đến vậy hả?"
"... Ừm." Anh không hề che dấu chút nào, thẳng thắn thừa nhận.
Châu Tố mỉm cười, "Anh yên tâm, em đã lên bản đồ trên Baidu search địa chỉ
nhà chúng ta rồi, ngồi xe khoảng một tiếng là đến. Nếu như anh không nỡ
thì mỗi ngày đến nhà em ăn chực cũng được, bố mẹ em không ngại nhận thêm một người con nuôi đâu."
"..." Lục Giản vuốt tóc cô, "Trong thời gian nghỉ hè, anh sẽ đến tìm em. Con nuôi thì anh không cần, làm con rể là được rồi."
Châu Tố đỏ mặt.
Ngày hôm sau, hai người chia tay nhau ở trạm xe, Châu Tố về đến nhà. Mẹ cô
đang chuẩn bị cơm trưa, nhìn thấy con gái trở về lập tức cười toét
miệng, "Con mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, bố con cũng sắp về đến
nhà rồi đó."
"Bố bận rộn như vậy mà giữa trưa cũng từ công ty chạy về nhà nữa?"
"Không phải bởi vì hôm nay con về nhà sao, bố con nói sẽ mua gà quay con thích ăn nhất về đấy."
Châu Tố ngã ra ghế sô pha kiểu dáng châu Âu, khinh bỉ khẽ hừ hai tiếng, "Bố
thích ăn mà cứ phải lấy con ra làm cớ. Mẹ đã nói bắt bố ăn kiêng nửa năm để cái bụng bia của bố biến mất, mẹ thích dung túng bố thôi."
Mẹ Châu cười, "Được rồi, mấy ngày nay lúc ăn cơm mẹ đều không cho bố con
ăn gì có chất béo, ông ấy nói môi ông ấy sắp trắng nhợt đến nơi rồi."
"Tin bố thà tin có quỷ còn hơn."
Một lúc sau Bố Châu Tố trở về, ông để cặp công văn trên tủ giày rồi ló đầu
nhìn vào trong nhà, nhìn thấy Châu Tố nằm trên ghế sô pha: "Chao ôi,
nhóc con của bố về rồi à."
Bố Châu cầm gà quay vui vẻ đi vào nhà, "Làn gió xuân cải cách đang thổi khắp nơi,
người dân Trung Quốc như bố đây vô cùng vui mừng..."
"Bố, tâm trạng của bố tốt thật đấy."
"Tất nhiên rồi, cuối cùng con cũng về nhà rồi bố có thể không vui được sao?" Bố Châu đặt gà quay lên bàn, tay còn lại lập tức mở túi định cầm lấy
đùi gà.
Châu Tố: Bố chắc chắn bố vui vẻ không phải bởi vì nửa con gà quay đó sao?
Bố Châu vừa vừa cắn một miếng, Châu Tố đã lấy túi gà quay đi, "Bố, mẹ nói
bố mua gà quay này cho con, con xin nhận ạ, cái đùi đó cho bố, cảm ơn bố nhé. Mẹ ơi, bố nói tất cả chỗ gà quay này đều cho con ăn hết."
Bố Châu: "..."
Xem như con giỏi.
Mẹ Châu bưng bát canh ra, bất mãn với chồng mình: “Ai da, anh còn chưa rửa tay ăn cái gì mà ăn...”
“Vợ ơi, con gái em cướp gà quay của anh.”
Châu Tố hừ hừ.
Mẹ Châu: “Anh có một cái đùi, một bát cơm, như vậy là đủ no rồi, anh ăn
tiết kiệm một chút, lát đừng có nói là không đủ gà ăn với cơm đấy.”
Bố Châu suýt khóc thành tiếng.
“Bố, con không muốn bản thân lại thành chướng ngại vật trong công cuộc giảm
béo của bố. Chỗ gà này con giúp bố giải quyết, bố không cần cảm ơn con
đâu, con gà quay cũng nói nó rất tình nguyện để con ăn.”
Hai mẹ con nhìn vẻ mặt đen xì của bố Châu thì bật cười.
Buổi tối lúc cô gọi điện nói chuyện với Lục Giản cô kể cho anh nghe chuyện
gà quay hôm nay, “Mẹ em nói, lúc bố em còn trẻ cũng rất phong lưu phóng
khoáng, ai mà ngờ được bây giờ sẽ có cái bụng bia bảy mươi lăm cân. Lục
Giản, anh nói xem sau này có thể anh cũng sẽ trở nên như vậy không?” Cô
trêu ghẹo.
“Nếu như anh thật sự trở nên như vậy thì sao?”
“Vậy thì em không cần anh nữa hừ.”
Lục Giản mỉm cười, giọng nói ôn hòa vang lên: “Nói như vậy là Tố Tố đã nghĩ đến sau này sẽ lấy anh hửm.”
Mặt cô đỏ bừng, nằm trên giường vân vê lỗ tai của con thỏ bông, ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Em không có đâu nhé. .. “
Lục Giản ở đầu dây bên kia chỉ cười, không nói gì, nhưng anh có thể tưởng
tượng được dáng vẻ xấu hổ lúc này của cô. Trước kia cô nói cái gì đó
cũng có thể khiến anh đỏ mặt, bây giờ anh dần dần phát hiện cô chỉ là
ngoài miệng cậy mạnh, thật ra da mặt rất mỏng, đùa một chút là đỏ mặt.
Lục Giản nói: “Ngày mai em muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Được ạ! Chúng ta đi đâu?”
“Anh biết một studio chụp ảnh đen trắng, không phải trước đó em nói muốn chụp ảnh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!