Dung Thâm ngơ mất 2 giây, khó tin mà cao giọng nói: “Mạc Thiệu Khiêm, có phải cậu điên rồi không? Tôi lớn lên với cậu từ nhỏ, cậu thấy tôi có giống người sẽ mang chuyện này ra đùa không?!”
“Dung Thâm, tôi không tin người như cô ấy mà lại tìm đến cái chết.”
Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Cô ấy yêu tôi như vậy, không ngại nhốt tôi bên mình ba năm. Không chừng đây lại là trò mới gì đó. Tôi không tin cô ấy tự sát!”
“Lời tôi nói đều là thật!” Dung Thâm nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu không tin… Thôi bỏ đi… Ôi, tôi có khuyên cậu thì cậu cũng không nghe. Tùy cậu đấy!”
Anh ấy cũng có tính khí nóng nảy của đại thiếu gia mà. Nửa đêm nửa hôm bị gọi dậy làm việc, có lòng tốt tìm người giúp mà Mạc Thiệu Khiêm còn không thấy biết ơn, nghĩ anh ấy nhận được lợi ích từ Đồng Khiết để rồi hùa vào bịa chuyện lừa mình?!
Dung Thâm tức đến nỗi muốn cúp điện thoại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy lại bất giác bổ sung thêm vài câu:
“Cậu nghĩ kỹ lại đi. Dù trước kia cô ấy vì để thu hút sự chú ý của cậu mà cố ý biến mất một khoảng thời gian để cậu lo lắng, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói dối, bịa đặt ra mấy cái tin đồn chết người gì đó.”
“Đồng Khiết trước giờ vô cùng kính yêu bố mẹ cậu, cậu nghĩ cô ấy sẽ giả chết để khiến phụ huynh đau lòng sao?
“Hơn nữa cảnh sát có thể tra được DNA của thi thể mà! Nếu cậu thấy tất cả chỉ là giả thì có thể cho người khác đi tìm tung tích của Đồng Khiết. Sau hôm nhảy xuống biển thì cô ấy không còn bất kỳ dấu vết hay hành tung nào nữa.”
“Một người sống sờ sờ, dù có giấu đi thì cũng phải có dấu vết để lần theo chứ? Dù sao thì sự thật chính là vậy đó. Cậu tự liệu thân đi!”
Điện thoại bị Dung Thâm cúp, truyền đến tiếng máy bận tút tút.
Là giả!
Chắc chắn là giả!
Mạc Thiệu Khiêm hít thở một cách khó nhọc, vô thức bóp chặt điện thoại đang cầm trong tay.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì trong lòng đã xẹt qua một tia hoảng loạn.
Anh chỉ muốn lôi Đồng Khiết đang trốn ở một ngóc ngách nào đó ra ngoài!
Mạc Thiệu Khiêm lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo anh ta đi tra hành tung của Đồng Khiết.
Sau đó, anh lái xe đến Cục Cảnh sát Vinh thành với quầng thâm mắt đen sì.
Cảnh sát rất nhanh đã nhận ra anh là ông trùm thương giới tiếng tăm lẫy lừng ở bản địa, thái độ lập tức trở nên cung kính mời anh vào.
“Muốn tìm Đồng Khiết?”
Cảnh sát ngơ ra, “Anh chính là người nhà của Đồng Khiết sao? Thi thể của cô ấy đã được bạn thân đón về rồi. Mới đầu chỉ có mình cô bạn thân tới nên chúng tôi còn tưởng người chết không có người nhà…”
“Đủ rồi!” Mạc Thiệu Khiêm tức giận quát lớn một tiếng, ngắt lời viên cảnh sát đang nói dở.
Hai chữ “người chết” đã vô tình k1ch thích tâm trạng đang mâu thuẫn của Mạc Thiệu Khiêm.
Anh thấy ngực hơi khó chịu, không hy vọng cái từ này được dùng cho Đồng Khiết.
“Các người là cảnh sát, nhận được hối lộ gì của cô ấy nên mới lừa gạt tôi có đúng không? Làm vậy liệu có đạo đức nghề nghiệp không?”
Mạc Thiệu Khiêm gập ngón tay, gõ lên mặt bàn.
Mấy viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không hiểu anh đang nói gì.
“Anh Mạc, chúng tôi không hiểu ý anh lắm. Nhưng dữ liệu không thể lừa người được, Đồng Khiết quả thật đúng là thi thể nữ mấy ngày trước đã nhảy xuống biển tự sát.”
Mạc Thiệu Khiêm quét ánh mắt lạnh lẽo về phía mỗi một cá nhân trong đám người.
“Nếu mấy người còn tiếp tục lừa tôi thì đừng trách tính nhẫn nại của tôi có giới hạn. Báo cáo với cấp trên của mấy người đi.”
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Viên cảnh sát mới đầu nói chuyện dẫn đầu nói: “Anh Mạc, chúng tôi nghiêm túc vì dân làm việc, không có tình trạng như anh vừa nói. Nếu như anh không yên tâm thì có thể đi điều tra. Kết quả không thể thay đổi sự thật đâu.”
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng oán thầm: Người có tiền bây giờ sao thế, mà người này còn hống hách hơn người trước chứ!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt dần xuất hiện tơ đỏ.
Cuối cùng, anh chỉ có thể không cam tâm mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!