Đầu rất đau, như thể bị ai đó đập một cái thật mạnh, sắp nứt ra vậy.
Anh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trước một cửa phòng, trong tay cầm chìa khóa, đang nhắm chuẩn ổ khóa mà c ắm vào.
Tôi đang ở đâu thế này?
Mạc Thiệu Khiêm lắc lắc đầu, một đoạn ký ức ùn ùn chảy vào não, đầu căng ra như muốn nổ tung.
Anh nhớ ra rồi…
Chất lượng giấc ngủ của anh bắt đầu trở nên tệ đi, lại thêm tăng ca liên tục, dẫn đến tinh thần bất ổn, đi trên đường phố lại bị một chiếc xe hơi phi tới đụng trúng.
Mà mở mắt ra lại là cảnh tượng thế này.
Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận quan sát cánh cửa trước mắt, đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt.
Anh ngẩng đầu lên nhìn số trên cửa phòng, cả người khựng lại.
Đây là… nhà của anh và Đồng Khiết.
Tư duy của Mạc Thiệu Khiêm trở nên hỗn loạn, bây giờ trên người anh không hề có vết thương, cũng không có cảm giác đau đớn.
Vậy là anh chết rồi sao?
Đây là thiên đường à?
Anh quyết định xem xem có chuyện gì đang xảy ra, dùng chìa khóa mở cửa.
Một bóng dáng khiến người ta khó có thể tin được xuất hiện ở trước cửa.
Đồng Khiết…?
Đồng Khiết bước lên, cởi áo vest ra giúp anh, “Cơm em đã nấu xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh.”
Cảnh tượng quen thuộc từng xảy ra trước đây.
Giống y hệt cái ngày hai người ký đơn ly hôn.
Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt lại dính chặt lên người Đồng Khiết, theo dõi động tác của đối phương.
Xúc cảm, quá chân thực rồi.
Cứ như Đồng Khiết quay về thật vậy.
Đồng Khiết bị ánh mắt của anh dọa sợ, “Mạc Thiệu Khiêm…?”
Biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm vừa kỳ cục lại vừa phức tạp, âm u nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới, dường như muốn ăn cô vào bụng vậy.