Trong thư phòng có giường đệm ngăn cách nhiều lớp bình phong, bốn phía thanh tịnh không có tiếng động.
Thẩm Huyền Quân cười giễu, nếu đã bị giam cầm ở đây thì phải tự mình tìm cách sống tốt.Y chỉ định ngủ một lát, không ngờ khi tỉnh dậy trời đã tối.
Nguyên Dương và hắn đang đứng bàn nhau treo tranh lên trên tường.
Tường trác tiêu ấm cúng mong nhiều con nhiều cháu, bên trên đã vẽ sẵn chim nhạn bay lượn quy sơn.
Bày trí này y hệt như lúc còn ở phủ đệ, chỉ là cảm giác không còn như xưa.Chừng một lát sau, Thẩm Huyền Quân mới nhìn thấy bức tranh vẽ gì.
Nhìn thấy chính mình trong tranh thần sắc hồng hào tươi cười mãn nguyện, bỗng cảm thấy vừa xa lạ vừa dồn nén nhiều thứ trong lòng.Y ngồi dậy, Nguyên Dương nhìn thấy liền khoe bức tranh treo trên tường: "Phụ thân, phụ hoàng cầm tay con vẽ ra đó."Thẩm Huyền Quân cười nhẹ nhàng xoa đầu nói: "Đẹp lắm."Lại liếc qua tranh vẽ lần nữa, trong tranh y đang uống trà ngón út đeo một chiếc nhẫn bạc.Thẩm Huyền Quân nhẫn nhịn chua xót, nụ cười hơi kiềm hãm.Ánh nến trong phòng lắc lư soi rõ gương mặt Nguyên Dương, nó hí hửng vuốt bức tranh cười: "Phụ hoàng nói ngày mai sẽ dẫn chúng ta đi ra ngoài cung chơi, con muốn đến thảo nguyên vẽ tranh, cưỡi ngựa con."Sắc mặt Thẩm Huyền Quân hơi tái lại, chân của nó nhìn bề ngoài tuy lành lặn nhưng dù sao cũng từng bị gãy.
Không thể vận động mạnh, cưỡi ngựa hay bay nhảy gì nhiều.
Trong lòng y nảy sinh chút ám ảnh, định mở miệng Tưởng Hoàng đã vội nói."Ngựa nhỏ đã được thuần kỹ rất ngoan, trước kia chúng ta ở đó nhờ thầy đồ vẽ tranh.
Bây giờ Nguyên Dương lớn chừng này rồi cả nhà ba người chúng ta vẫn chưa có bức tranh họa nào."Nguyên Dương đối với chuyện này vô cùng hứng thú.Giọng nói Tưởng Hoàng ngày càng yếu ớt mỏng manh: "Đã lâu chúng ta chưa cùng quay lại đỉnh Tiểu Nguyệt."Thẩm Huyền Quân muốn giãy giụa nhưng không biết làm thế nào.
Thứ người khác nhìn thấy là hắn đối với y muôn vàn sủng ái, nhưng bên trong lạnh lẽo họ đâu có hay.
Chưa nói cái khác chỉ hai từ sủng ái đã nói lên tất cả.
Chỉ có sủng không có yêu, y và hắn còn có huyết hải thâm thù.
Toan tính trong hắn y nào biết cũng không muốn mở lòng lần nào nữa.Mọi thứ sao lại âm u như thế, không chút ánh sáng.
Y không thể như ngày xưa mong chờ tình yêu từ hắn nữa."Vậy con về ngủ sớm đi." Thẩm Huyền Quân cố tươi cười không muốn làm con nhỏ thất vọng.**Ba ngày sau, cả nhà ba người vui vẻ rời cung.Chuyện hoàng thượng rời cung xưa nay đều là bí mật, xe ngựa đi ra khỏi cửa cung nhìn thấy đất trời rộng lớn, khoan khoái vô cùng.Suốt quãng đường đi ra tới cửa cung Thẩm Huyền Quân luôn hé màn nhìn ngắm.
Lối đi này y đã từng đi rất nhiều lần, nhất là lúc hắn trở thành thị vệ canh gác trong cung.
Vì tránh người khác để ý, Thẩm Huyền Quân luôn che kín mũ giả làm thị vệ đi làm việc cho các quý nhân trong cung.
Những ngày đông tuyết giăng kín, y ôm rượu nóng cùng khoai mới vừa đào lên, cùng hắn trốn một góc ăn uống.Khoai nóng nướng ngay tại chỗ, thơm phức, rượu nóng vương dính khóe môi.
Hai người cứ lén lút cười nói vui vẻ vô cùng.Khi đó hắn không giống như bây giờ, dáng vẻ khỏe khoắn phong trần.
Ở hắn có tuổi trẻ cùng sức sống vươn lên, đứng ở giữa yên hoa cường thịnh vẫn không bị nó đàn áp.
Lúc nào khi gặp y trên môi hắn đều có nụ cười ôn mặc.
Miệng lưỡi của hắn rất khéo léo làm tâm tình y lâng lâng lạc vào hư ảo.Tim Thẩm Huyền Quân bỗng đập mạnh một nhịp.
Nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, chuyện đã trở nên rất xa xưa.
Bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế trên vạn người, còn y...!đã trải qua nhiều biến loạn thứ cần nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi.Y cứ ngây ngốc nhìn ra ngoài, đến khi nghe hắn lên tiếng nói chuyện mới sực tỉnh, hỏi lại: "Cái gì?""Là rượu quế hoa đó." Hắn vội cho người dừng xe mua mấy vò thơm ngon thượng hạng.
Đón được mấy vò rượu thơm hắn tươi cười: "Trước kia chúng ta thường ngắt hoa quế mang về ủ rượu, còn có rượu nho, Trúc Diệp Thanh.
Ca ca ngửi thử đi, thơm lắm."Tưởng Hoàng nắm tay y nói chuyện thân mật, y muốn rút ra lại không biết rút thế nào.
Khóe môi hắn mỉm cười đan từng ngón tay vào nhau, nói: "Nguyên Dương, con cũng thích mà đúng không?"Nguyên Dương đang bận ăn bánh nghe nhắc đến rượu không hiểu cái gì, lờ mờ ngẩng mặt, rồi gật đầu."Ca ca cũng ăn đi." Trong cung thợ làm bánh rất khéo léo, lấy cánh hoa mật đường làm nhân.
Bánh hoa quế này y rất thích ăn, nhất là vào những ngày mùa đông lạnh."Ở kia có bánh bao kìa, ta muốn ăn."Tưởng Hoàng cười rộ: "Để ta xuống mua."Hắn cầm hai cái bánh bao trên tay vui sướng mỉm cười, lúc quay đầu lại không khỏi cả kinh.
Góc đường đông vui phồn thịnh này quen mắt biết bao nhiêu.
Ở nơi hẻm nhỏ đâm xiên có những bóng người nhếch nhác ngồi đầy đường.
Một ý niệm xuất hiện kéo theo vô số hình ảnh quá khứ vụn vỡ, càng nhớ lại mồ hôi lạnh túa ra ngày thêm nhiều.
Hắn còn đứng đầu gió, tay chân lạnh run, hoảng sợ chạy vội lên xe.Nguyên Dương sờ trán hắn: "Phụ hoàng người sao vậy, cứ như bị bệnh."Hắn cười gượng: "Không sao, tự dưng hơi choáng tí thôi."Ngay sau đó liền nói với thị vệ: "Sau này không được đi đường này nữa.Hắn nhắm mắt lại cố ép mình không nghĩ đến đau đớn.
Cũng chính còn đường này, y từng ở đây.
Hắn muốn nhìn thấy y phải chịu cảnh đầu đường xó chợ, chịu đựng bữa đói bữa no.
Muốn y phải tranh giành miếng cơm manh áo với những người ăn xin khác.
Với khả năng của y dù làm thuê làm mướn, đi trừ yêu bắt quỷ vẫn có thể sống yên bình.
Nhưng hắn đã làm gì, đem Nguyên Dương ra ép y không còn đường thoát...Ai ai cũng biết hắn căm ghét y ra sao, không ai để y chịu sống yên.
Ngày ngày tìm cớ sỉ nhục, vì muốn cho hắn thấy cũng vì thỏa lòng thống khoái của họ.Thứ thuốc trong người y không chỉ khiến thân thể mục ruỗng, mà còn gây đói nhanh hơn.Vì mẫu thân hắn đã đói chết...Tưởng Hoàng thấy nghẹt thở...Chính con đường này, hắn mỗi lần đi xe ngựa qua nhìn y cười khinh thường.
Thấy bộ dạng yếu nhược của y nơi góc tường chịu đói rét hả hê vô cùng.Nhớ đến khi đó cái bánh bao cứng ngắc để ba ngày từ trên tay hắn, rơi lăn lóc, y chẳng động đậy.
Những kẻ đói khát cùng nhào đến tranh giành, đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở, truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở , đọc truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở full , Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở full , Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở chương mới