Thẩm Huyền Quân nhớ lại dáng vẻ ngày xưa của nàng, nhớ tình cảm của Tưởng Hoàng từng dành cho nàng ta.
Tình cảm nồng cháy ngày xưa như lửa nay đã biến thành băng vụn sắp tan, đã lạnh giá còn không tạo được tuyệt tác.Chẳng còn gì lưu giữ.Ngươi thật vô tình.Y nhớ đến vừa rồi nàng ta vẫn ở đây, chớp mắt đã hóa thành làn sương khói.Những lời nói kia vẫn vang vọng bên tai.Bờ vai nàng ta run lên lẩy bẩy những giọt nước mắt cứ lăn dài, từng là hồng nhan ngạo nghễ kinh hồng giờ chỉ là oán phụ u uất.
Sau một hồi lâu trầm lặng, Thẩm Huyền Quân mới cất giọng: "Thương tâm thì thương tâm, hắn ta là người như nào cô phải nên nhìn rõ hơn ta mới đúng."Y chẳng biết mình đang sinh lòng trắc ẩn hay muốn mỉa mai."Nhìn rõ thì đã sao, người không phải cũng đã từng nhắm mắt mở mắt xem như không thấy sao?" Nàng ta cười thê lương: "Một khi nhìn thấu tức là đã chấp nhận mất đi chàng, chấp nhận để cơn đau ngự trị.
Ta gắng sức chống chọi tựa như không thấy chàng cũng người khác, không ghen tuông, không tranh giành.
Nhưng người biết không, chẳng thấy đau cũng là một loại bệnh.
Đến khi nhận ra người ta đã bị sâu mọt gặm nhấm hết rồi."Tùy Ngọc miễn cưỡng duy trì thê lương ánh mắt ngoài tuyệt vọng ra chẳng có gì khác.Trăng bắt đầu lên, Tưởng Hoàng cũng ra cung nhưng tránh mặt.
Thấy lúc này gió to sợ y không chịu được lạnh, mang áo lông dày lên thuyền.
Hắn thấy Thẩm Huyền Quân ngồi thanh nhàn gần mạn thuyền.
Y thắp hương đăng hoa sen trắng, trong không khí mơ hồ có mùi hoa mỹ nhân diện.Khói tỏa tầng mỏng, khuôn mặt che giấu ảm đạm.
Nghe bước chân của hắn sắc mặt thanh lãnh trở lại.Hắn đến gần mới nhìn được bên cạnh còn có một cây tỳ bà trắng.
Thấy hắn không phản ứng gì, y cơ hồ thất vọng càng duy trì khoảng cách với hắn: "Cô ta chết rồi.""Sức lực của cô ta đã cạn kiệt rồi đây là chuyện sớm muộn thôi." Hắn đến khoác áo lên người y, nhìn thấy vết máu loang lổ vô cùng nhức mắt.
Từng nhìn thấy dáng vẻ thảm thương hơn của y, đều do hắn gây ra.
Nỗi sợ vô hình trong lòng hắn lại dâng lên, muốn nhanh tay giũ sạch: "Ca ca, ta đưa ca ca đi tắm rửa sạch sẽ, ở ngoài gió lớn người lạnh cóng hết rồi."Thẩm Huyền Quân ngưỡng mặt nhìn hắn, ánh mắt này...!y từng say đắm ánh mắt dịu dàng của hắn.
Ánh mắt đó như muốn đem giấu y giấu vào trong tim, trân trọng bảo bọc.
Y thở dài: "Nàng ta từng có thời điểm đẹp đẽ nhất đời mình, cũng muốn vì ngươi mà chăm lo trong ngoài, làm một người nương tử hiền lành, phụng dưỡng sinh con.
Cả người bình thường khi sinh con còn như đi một vòng quỷ môn quan.
Người yêu khác biệt, một khi mang thai là đánh đổi rất nhiều.
Cả đời cô ta chỉ động lòng với một người, chỉ tiếc là..." Y thở dài thương tiếc vô hạn: "Đến khi trở về là nguyên hình lạnh lẽo, người đó chẳng thèm nhìn đến lấy một lần."Tưởng Hoàng biến sắc, lại nhỏ giọng lẳng lặng nói: "Ca ca thương cảm cho ta sao?"Hắn biết chuyện này liên quan đến mình cũng hiểu y đang trách móc hắn.
Không thể biện bạch, trong lòng y mọi việc hắn làm đều biến thành một cái gai độc.
Càng nhìn càng chướng mắt, muốn nhổ bỏ, nghiền nát, nhưng y không đủ sức, giận tức tưởi.Thẩm Huyền Quân chìm trong kí ức liên miên: "Thời gian thật đáng sợ, nó mài giũa mọi thứ thô ráp trở nên nhẵn nhụi rồi ném vào lãng quên.
Ta và Tuỳ Ngọc đều giống nhau, thời khắc đẹp nhất đều phí hoài một cách bi lụy ngu ngốc."Răng hàm hắn lạnh cứng, hồi lâu không thốt được câu nào.Y không có chút để ý tới Tưởng Hoàng mặc hắn như cô linh, chẳng khác gì cái bóng cô độc.
Tay chân hắn lạnh buốt muốn tìm nơi nào đó dựa vào, hắn không thể gục ngã được.
Hết lòng hết dạ hy vọng y có thể hồi tâm chuyển ý.Đôi mắt Thẩm Huyền Quân bỗng mở ra rất to, bên trong tựa như có một ngọn lửa đầy khó hiểu: "Khi nhìn thấy nàng ta cười khuynh thành trong lòng ngươi, nghe những người khác nói về hai người vui vẻ ân ái ra sao? Ta không biết mình nên đau lòng, oán hận hay ganh ghét đây? Có lẽ ngươi thật sự không phải người mà ta nên mong chờ, nhìn thấu, mọi thứ ngươi dành cho ta đều là giả dối đáng ghê tởm.
Nhưng ngươi cũng có người mà bản thân thật sự nhớ thương, là ngoại lệ ngươi dành cả đời yêu chiều." Y thở hổn hển thê lương không nói thành lời: "Từng nghĩ cô ta may mắn biết bao nhiêu, còn ngươi cũng không phải kẻ vô tình.
Là ta có lỗi với ngươi trước, nhận muôn ngàn oán trách cũng là điều đương nhiên.
Còn ta, chỉ hy vọng ngày nào đó ngươi nghĩ đến chút tình cảm trước kia, đối xử tốt với Nguyên Dương thêm một chút."Khí sắc của y không tốt lại đang kích động, Tưởng Hoàng biết vì từng thương tâm quá nhiều để lại bệnh, chỉ cần ra gió là rơi nước mắt.
Hắn cố nở nụ cười ấm áp ôm vai gầy nén cảm giác tắc nghẽn xuống sâu trong lòng ngực: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ cả nhà ba người chúng ta không phải đang ở cùng nhau vui vẻ sao?"Vui vẻ? chân tướng đã bị vạch ra trước mặt y một cách tàn nhẫn nhất, họ còn có thể như xưa sao?"Ngươi hết lòng đưa nàng ta trở về đáng ra phải vô cùng trân trọng mới phải.
Nhưng có được rồi ngươi lại có vô số mỹ nhân yêu kiều diễm lệ khác, vốn biết quân vương vô tình nhưng ta vẫn nghĩ, cô ta chính là người khác biệt trong lòng ngươi." Thẩm Huyền Quân từ thương tâm dần chuyển qua tiếu ý mỏng manh: "Cô ta như vậy, còn ta, ta làm sao dám mong chờ gì chứ, thật may ta đã dứt lòng rồi!"Y nhớ tới bóng dáng lầm lũi lặng lẽ của Vô Diện, người này vẫn ở bên cạnh y vào những thời khắc thương tâm nhất.
Trong lòng Vô Diện chỉ có mình y mà thôi, cho dù có thể vĩnh viễn không đền đáp.****Tưởng Hoàng đưa Thẩm Huyền Quân về cung.Lúc tắm xong y ho không ngừng.
Ho đến khí lực hao tổn, y càng ngày càng giống một cái giếng khô cằn.
Tin hoàng hậu bệnh chết lan ra khắp cung, ai nấy đều kinh ngạc vuốt ngực ngỡ nghe nhầm.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở, truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở , đọc truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở full , Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở full , Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở chương mới