Lục Việt Minh hôm nay mang một thân quần áo đơn giản, tóc để dài một chút, hẳn là vừa mới tắm xong, ở khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt, trong nhà đều dùng loại dầu gội quen thuộc này.
Anh bất kể là ngồi hay đứng đều thẳng tắp, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến thân cân cao lớn, Du Duyệt cho rằng mùi hương tùng mộc cùng với anh thật sự thích hợp, hương vị mát lạnh thoải mái, làm cô nhịn mà không được nhìn lén anh.
Lục Việt Minh hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn qua, Du Duyệt xấu hổ quay đầu lại.
Hành động vừa rồi thật giống hoa si! Du Duyệt trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân mình, ngồi cũng không yên, liền tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Gần đây công việc rất bận rộn sao?”
“Còn tốt, so với trước kia nhẹ nhàng hơn đôi chút.”
“Thực tốt, anh ngày trước mỗi ngày đều là công công việc việc, không có thời gian giải trí thả lỏng tâm tình.”
“Thói quen.”
“À…”
Lục Việt Minh dời ánh mắt, nhìn về nhân viên ánh sáng đang công tác ở phía trước, thấy cô gái bên cạnh nhẹ nhẹ mà thở ra, anh cười nhạt một cái, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm nói: “Em thì sao? Một mình sinh hoạt ở thành phố A đã quen chưa?”
Du Duyệt ở thành phố A cũng không có bạn bè gì, cũng không thích giống như các phu nhân hào môn mở tiệc trà, khi còn ở cùng anh trên biệt thự lưng chừng núi kia, trừ bỏ đi gặp mặt người lớn ở biệt thự trên đỉnh núi, hầu hết thời gian đều là chăm sóc hoa cỏ, giống như ở nhà có thể tự làm việc tự vui sướng.
Sau khi ly hôn cuộc sống cũng không khác lắm, Trác Dật hỏi cô về đống bất động sản, cô hai ba tháng mới ra cửa một lần, hiện tại các app bán hoa đầy rẫy, công năng đầy đủ, giao hàng tận nhà, vô cùng tiện lợi. Mọi nhu cầu của cô đều có thể thông qua internet giải quyết. Rác cũng chỉ cần mở cửa sau cho bảo mẫu, bảo mẫu mỗi ngày đúng hạn sẽ phân loại rác thải rồi đi vứt giúp cô.
Du Duyệt thật sự am hiểu tự mình tiêu khiển, không hề thấy cuộc sống như vậy nhàm chán, ngược lại còn thấy thật thoải mái đúng tâm ý của cô.
Kỳ thật cũng không cần cố ý hỏi thăm, thói quen sinh hoạt của Du Duyệt anh đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay.
“Thói quen đặt biệt, nói như thế nào thì cũng ngây người ở bên cạnh anh ba năm, sớm đã hình thành thói quen.” Du Duyệt nói, đột nhiên nghĩ tới sinh hoạt phí, nhấp nhấp môi: “Việc kia, thật ra kỳ thật anh không cần luôn đưa cho tôi sinh hoạt phí, tôi có tiền đủ để mua hoa.”
“Cũng không nhiều lắm, em cứ dùng đi.”
“Nhưng mà… Chúng ta đã ly hôn rồi”. Việc chu cấp sinh hoạt phí này là thói quen hình thành sau khi kết hôn, khi đó, càng muốn càng nhiều, sau Lục Việt Minh dứt khoát đưa cô một tấm thẻ, Du Duyệt chỉ ở nhà, căn bản không dùng đến nhiều tiền như vậy, ly hôn lại trả về cái thẻ, một phần tiền cũng không thiếu.
Lục Việt Minh nghiêng đầu nhìn cô một cái, Duy Duyệt khẩn trương nuốt nước miếng, năm đầu ngón tay nắm lại thành một nắm, căng da đầu đối diện anh.
Lục Việt Minh đột ngột cười khẽ, lên tiếng trấn an cô: “Sợ cái gì? Tôi cũng không đánh mắng em.”
“Tôi không sợ.” Du Duyệt không đủ tự tin mà trả lời, thanh âm đều run run rẩy rẩy, tầm mắt lại chuyển sang cái khác: “Kịch bản này rất tốt sao?Anh trước kia rất ít khi đầu tư vào phim điện ảnh”.
“Cũng không rõ ràng lắm, tuỳ tiện đầu tư kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.” Anh nói, tự nhiên mà dời đi ánh mắt.
Cô giống như béo lên một chút, sắc mặt khỏe mạnh hồng hào
Xem ra sau khi ly hôn, cuộc sống của cô rất tốt.
Lục Việt Minh cũng không biết hiện tại mình có tâm tình gì, Du Duyệt có thể vui vẻ tự nhiên là chuyện tốt, anh vẫn luôn hy vọng cô có thể vui vẻ, nhưng phần vui vẻ này lại là từ chuyện ly hôn với anh, như vậy anh không thể nào vui mừng nổi.
Cô quả thực đối với anh không có một chút tình nghĩa nào.
Ly hôn như vậy cũng tốt, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Lục Việt Minh thầm nghĩ.
“Anh còn thiếu tiền tiêu vặt?” Du Duyệt lẩm bẩm, không biết nghĩ đến cái gì, lại nhỏ giọng hỏi: “Du Lâm có tham gia diễn phim này đúng không?”
Du Lâm đích thực là có tham gia diễn, Lục Việt Minh gật đầu: “Một vai phụ nhỏ, cô ấy mới bước chân vào làng phim điện ảnh, ngũ quan thanh tú nhưng không đủ đại khí, tham gia tác phẩm lớn cũng không tốt, còn chưa nói tới kỹ thuật diễn kia, chỉ có thể làm một vài vai phụ ít suất diễn lời kịch không nhiều mà thôi.”
“Cô ấy không phải so với Đỗ Ngạn Chỉ còn nổi tiếng hơn sao? Tại sao còn phải diễn nữ phụ cho người ta?”
“Công ty lúc trước của Đỗ Ngạn Chỉ không được, không hiểu cách vận hành, cô ta thiên phú rất tốt, gương mặt kia em cũng thấy rồi, không thể nào bị mai một được, hiện tại lại dựa vào Tiểu Trạch, về sau xuất đạo chính là nữ minh tinh tiền đồ vô lượng.”
Du Duyệt từ góc độ người xem cũng thấy được xu thế này, nhưng giới giải trí hoàn toàn dựa vào tư bản đứng sau. Sau lưng Diệp Lâm có Diệp gia, có Lục Việt Minh, còn có anh trai Du Dương đang dần nắm giữ quyền lực trong gia tộc. Diệp Lâm thực lực cũng bình thường, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì lại thấy chẳng ai bằng mình, có nhiều tư bản đứng sau lưng như vậy, nói không chừng có có thể trở thành một cây thường xanh.
Đỗ Ngạn Chỉ kỹ thuật diễn xuất hay ngoại hình đều là nhất đẳng, chính là hứng thú lại không để trên việc này, tiến vào giới giải trí vì kiếm tiền, xem lượng tài nguyên hiện tại, nói không chừng không trụ được mấy năm, đến lúc đó lại gả vào Lục gia là phu nhân hào môn, không lo cơm áo, vợ chồng hòa hợp, vui vẻ qua ngày.
Cô ấy lúc trước nếu tìm thiếu gia nhà giàu khác, chưa chắc đã có thể thành đôi, nhưng người ta ánh mắt tốt, vừa ra tay liền đen Lục Càng Trạch thu vào trong túi. Nhà họ Lục tuy rằng cũng muốn có một mối hôn nhân môn đăng hộ đối, hai bên trao đổi tài nguyên, lợi ích, nhưng nhà họ Lục đã đến địa vị này rồi, liên hôn tuy có thể mang lại nhiều lợi ích, nhưng cũng không quá lớn, chỉ là dệt gấm trên hoa mà thôi.
Mà nhà họ Lục cũng không có truyền thống dẫm cao đạp thấp của các hào môn khác. Mẹ của Lục Việt Minh cùng Lục Càng Trạch chính là nữ minh tinh nổi danh cuối thế kỷ trước, sau khi kết hôn rất được chồng và cha mẹ chồng yêu thích.
Du Duyệt lúc trước cảm thấy cô có thể cùng Lục Việt Minh kết hôn đúng là ngoài ý muốn, cũng không phải bởi vì thực lực của hai nhà cách xa, mà là Lục Việt Minh cùng chính mình là hai loại người khác nhau. Lục Việt Minh còn hơn cô năm tuổi, cô cho rằng anh sẽ thích nữ cường nhân tài giỏi, lại không biết vì sao anh mới nhìn thấy mặt cô đã đồng ý kết hôn.
Hiện tại tình huống này, Đỗ Ngạn Chỉ không nhất định sẽ gả vào hào môn, ngược lại là Lục Càng Trạch không phải người ta thì không cưới.
“Thật ra tôi cũng thấy Diệp Lâm thích hợp diễn phim truyền hình hơn, việc gì phải chạy tới diễn phim điện ảnh gây tiếng xấu chứ?” Cô nhớ rõ Diệp Lâm diễn một bộ điện ảnh khác, vừa mới có một chút danh tiếng tốt đã trượt dốc, fans cũng la hét đòi nàng quay lại diễn phim truyền hình, phải hiểu được việc yêu quý thanh danh vân vân.
Du Duyệt cũng không xem qua mấy bộ phim truyền hình của Diệp Lâm, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy hot search có thể thấy mấy đầu đề của cô ta, nhìn ra rất nổi tiếng. Thiết kế nhân vật của Diệp Lâm là vui vẻ hiếu thảo, nhưng cũng không tới mức chay mặn cũng không để ý, trừ bỏ xuất phát từ giao tình, đồng ý làm khách mời trong phim, cũng không nên diễn những vai phụ còn sau nữ ba. Dù sao cũng là minh tinh, cho dù chính mình không ngại, nhưng fans cũng muốn xé trời.
Diệp Lâm diện mạo nếu nói tốt thì là tiểu gia bích ngọc, nói trắng ra thì là không phóng khoáng, đặt trong giới giải trí cũng chỉ là canh suông, nhưng người ta chưa qua động dao kéo, thuần tự nhiên, diễn xuất không giống những minh tinh đã phẫu thuật đơ cứng kia, còn có chút tự nhiên, chỉ bằng việc này đã nghiền áp một loạt tiểu thịt tươi khác trong giới rồi.
Là một tiểu mỹ nhân, lại còn không có đại mỹ nữ tự mang cảm giác bầu không khí.
Phương diện này, rõ ràng là bị Đỗ Ngạn Chỉ áp xuống. Bất kể nhan sắc hay vóc dáng, đặt ở thời kỳ trăm hoa đua sắc cũng tỏa sáng rực rỡ. Du Duyệt thật sự không nghĩ ra tại sao Diệp Lâm phải làm vậy, biết rõ Đỗ Ngạn Chỉ là diễn viên chính, còn một hai phải đến diễn vai nữ phụ, không sợ đối lập rõ ràng như vậy hay sao?
Lúc trước hai người cùng diễn một bộ phim truyền hình, Diệp Lâm diễn vai chính, diễn một hồi, phối hợp diễn với nhau cũng không diễn tiếp được, trên mạng đối với việc này của hai người cũng chú ý, đối lập so sánh cũng từ đó bắt đầu.
Fans của Diệp Lâm ngược lại chưa tiêu tan cơn tức giận, nơi nơi đều nói Đỗ Ngạn Chỉ hậu trường lớn, Diệp Lâm là người qua đường bị nhằm vào, không phải là tự dưng tìm thêm việc vào sao?
Ai…
Quả nhiên không nên tới gần Diệp Lâm, càng đến gần càng bất hạnh.
Đỗ Ngạn Chỉ cũng quá xui xẻo, mới vừa điểm danh trên đường diễn đã bị mắng, may mà cô ấy chỉ có hứng thú với tiền, nếu chân chính nhiệt tình muốn theo nghiệp diễn không phải gặp phải trận tai bay gió vạ này, không biết sẽ nản lòng thoái chí như thế nào nữa.
Du Duyệt bĩu môi: “Người không biết còn tưởng rằng Diệp Lâm cùng Đỗ Ngạn Chỉ có thù oán đâu.”
“Diệp Lâm diễn không ít vai chính, có thể diễn vai phụ thực ra cũng không tồi, cô ấy có thể không ngại đã có địa vị mạnh hơn không ít diễn viên, Diệp Thành lại chuẩn bị cho cô ấy đoàn đội chuyên nghiệp, chỉ cần marketing đúng chỗ, có thể xoay chuyển bộ điện ảnh này, mang đến hiệu quả tốt.”
“Phim truyền hình hẳn là có không ít kịch bản tốt tìm Diệp Lâm đi? Muốn xoay chuyển cục diện không phải là trở lại diễn phim truyền hình còn tốt hơn à?”
“Giới giải trí chính là như vậy, phim điện ảnh chất lượng luôn tốt hơn so với phim truyền hình, diễn tại màn ảnh rộng là cơ hội chuyển mình tốt nhất, hơn nữa phim điện ảnh quay chụp cũng nhanh, phim truyền hình quay một chút đã ba bốn tháng, một năm quay không được mấy bộ.”
Du Duyệt cũng chưa nghiên cứu những điều này. Ý tưởng của cô phù hợp với Đỗ Ngạn Chỉ ở một trình độ nào đó, có thể kiếm tiền là được, cho dù là phim truyền hình hay phim điện ảnh. Có lẽ những người thực sự theo đuổi ước mơ làm diễn viên mới thực sự coi trọng những những danh hiệu đó, giống như việc họ cố gắng luyện tập bơi lội để giành được huy chương vàng đi. Nhắc tới huy chương vàng lại thấy lộn xộn, Du Duyệt đột nhiên không có hứng thú cùng chồng cũ đàm luận về Diệp Lâm.
Thấy cảm xúc của cô dần dần đi xuống, tinh thần sa sút, Lục Việt Minh kỳ quái hỏi: “Sao lại không cao hứng rồi?”
“Gì cơ?” Cô mờ mịt ngẩng đầu: “Tôi không có không cao hứng.”
Lục Việt Minh cũng không hỏi, bởi vì Vương San San vừa kết thúc phần quay chụp đi tới, anh cười gật gật đầu, định chào hỏi với cô, nhưng mà bạn của Du Duyệt cùng cô tính cách cũng giống nhau, nhìn thấy anh là nơm nớp lo sợ, cũng không biết đang khẩn trương cái gì, Lục Việt Minh thức thời đứng dây, đi đến một bên tìm Lê Sâm và Chu Du ôn chuyện.
Vương San San khoa trương vỗ vỗ bộ ngực thuận khí: “Hù chết người ta rồi, em như thế nào lại cùng chồng trước nói nói cười cười?”
Du Duyệt oán niệm mà nhìn cô: “Còn không phải chính chị kêu cha gọi mẹ, một hai phải bắt em tới đây thăm ban sao!”
Vương San San nắm lấy cánh tay Du Duyệt, cười hề hề nói: “Đừng nói đây là lần đầu tiên chạm mặt nhau sau khi ly hôn của hai người nhé.”
Du Duyệt liếc mắt xem thường một cái, ý tứ chính là không phải thì là gì?
Vương San San kinh ngạc: “Không phải chứ chị em tốt? Hai người có chung nhiều bạn bè như vậy, một lần gặp ngẫu nhiên cũng không gặp được?”
“Chị còn không biết em? Em một năm mới ra cửa vài lần, gặp ngẫu nhiên thế nào được?” Lại nói, cô không có việc gì cùng chồng cũ ngẫu nhiên gặp mặt làm gì? Giống như không bỏ được xuống phải cố ý chế tạo cơ hội gặp mặt vậy.
Vương San San tấm tắc nói: “Hai người các em cũng…” Cũng cái gì, cô lại không thể nói tới, nghẹn nửa ngày mới vỗ vỗ vai bạn tốt nói” “Đừng như vậy, ly hôn còn có thể trở thành bạn bè mà, em một người lẻ loi hiu quạnh ở thành phố A sinh hoạt, có chồng trước đáng tin như vậy cũng không tồi”.
Không tồi cái gì mà không tồi?
Cô lẻ loi hiu quạnh chỗ nào chứ?
Quả thực là không thể hiểu nổi mà!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!