Du Duyệt bán căn hộ đi, còn tưởng rằng phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến người mua do dự, không nghĩ tới người mua căn bản không để trong lòng, còn gọi điện thoại tới quan tâm tình hình của cô, xác định cô an toàn khỏe mạnh, sau đó mới nói cô rời đi.
Cô hoàn toàn không nghĩ chính mình sẽ trở lại căn nhà kia, đưa ra một số tiền để thuê luật sư lo việc thủ tục, lại mời một quản gia để dọn dẹp căn nhà một lần, rất nhiều đồ vật còn rất mới, ngày thường cô cố ý gìn giữ, còn nữa chỉ trong một năm, đều không hư chỗ nào.
Người mua là mua với mục đích cá nhân, lại không thèm để ý người khác dùng qua, hơn nữa đôi vợ chồng trẻ vốn là fans Du Duyệt, trừ bỏ muốn chính mình tiếp tục dùng một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày của Du Duyệt, mặt khác toàn bộ bọn họ đều chi trả, thậm chí còn bỏ ra số tiền nhiều hơn so với hợp đồng mua bán.
Tiết kiệm là đức tính tốt, nếu bọn họ không cần đại khái Du Duyệt cũng sẽ bỏ đi, bởi vậy chỉ tính tượng trưng là 300 vạn. Thời điểm mua đều là mấy trăm vạn đến hơn một ngàn vạn, lúc sau mua thêm những đồ vật trang trí, toàn bộ nhà ở được trang trí theo kiểu dáng mà giới trẻ ưa thích, đôi vợ chồng trẻ thích vô cùng, tiền lời đem đi đầu tư cũng không tệ lắm, tuy rằng cũng không nhiều tiền lắm nhưng có thể tiết kiệm từ từ, hai bên sảng khoái mà ký kết thỏa thuận.
Ngày Du Duyệt nhận được tiền tâm tình tốt liền gọi cho Lục Việt Minh nói với anh chuyện này, khi đó anh đang ở công ty, sau khi nghe nói có chút khẩn trương, vẫn luôn truy hỏi cô tính toán cho tương lai như thế nào.
Du Duyệt thẳng thắn nói mình chỉ chuyển đến Tây Nam sống trong một khoảng thời gian ngắn, ước chừng từ lúc sinh nhật Diệp Lâm lại lần nữa cùng Lục Việt Minh cùng nhau bước lên hot search, đến khi bị Lục Việt Minh cô đưa về nhà họ Lục mới thôi.
Bây giờ Lý Gia Vận nghĩ lại mà phát sợ, ngược lại biết được cô cùng chồng trước ở cùng nhau lại nhẹ nhàng thở ra: “Xinh đẹp thật phiền toái, ở một mình không an toàn, được được, cậu cùng chồng cũ sinh sống với nhau hòa thuận, mọi người cũng yên tâm.”
Du Duyệt cười khanh khách: “Cậu hiện tại không mong chờ tôi qua chăm sóc cậu sao?”
“Vẫn là thôi đi, lúc này vận khí đang tốt, tôi ở bên này hàng ngày đều lên núi, làm sao tôi có thể yên tâm để cậu chăm sóc chính mình.” Rồi sau đó cô ấy lại trưng ra biểu tình có chút không đúng đắn nói, “Lại nói Lục Việt Minh như báu vật của trời vậy, bỏ lỡ là hối hận cả đời, nếu đã bỏ lỡ cậu đừng tái phạm nữa, đem người chặt chẽ buộc lại là quan trọng nhất.”
Ba mẹ cô xin nghỉ một ngày, đường xá xa xôi tới thành phố A để gặp cô, lần này bọn họ không hề có một bộ dạng “Nghe lời lão gia tử” kia, cũng không dùng bộ dạng trưởng bối lớn tuổi ra lệnh cho cô.
Lần trước cô tức giận mắng một hồi trong điện thoại tựa hồ làm cho trong lòng ba mẹ còn sợ hãi, bọn họ cẩn thận không nói đến việc nhà họ Du, thật cẩn thận cùng nhau ăn cơm chiều, uyển chuyển từ chối lời đề nghị để bọn họ ở lại qua đêm của Lục Việt Minh, trước khi đi lôi kéo tay Du Duyệt, ngữ khí ôn nhu vô cùng: “Tiểu Lục đối với con là thật tình, hiện tại ba mẹ không có tâm nguyện nào khác, chỉ mong chờ con có thể bình an hạnh phúc, không mong con sẽ về thành phố G, vợ chồng son các con phải thông cảm cho đối phương, đừng bởi vì một ít hiểu lầm mà bỏ lỡ.”
Bọn họ cũng không đề cập tới Du Dương cùng Diệp Lâm, khả năng Du Dương khi về thành phố G đã nói gì đó với bọn họ, kia chắc là nói một đống lý do để không bị đem lên nói.
Du Dương không dám đến quấy rầy cô, Lục Việt Minh kéo Diệp Lâm vào danh sách đen, chỉ là kéo em gái của bạn mình vào danh sách đen. Về phần Du Dương, anh vẫn còn tức giận nhưng giao tình trước đó vẫn còn, hơn nữa Du Duyệt không có can thiệp vào mối quan hệ bạn bè của anh, anh vẫn như cũ lưu phương thức liên hệ với Du Dương lại.
Du Dương gọi điện thoại cho anh, muốn Lục Việt Minh giúp mình chuyển lời xin lỗi tới Du Duyệt, Du Duyệt nghe thấy, Du Dương đích thực thiếu cô một lời xin lỗi, nhưng hiện tại cô không quan tâm lắm.
Cô đối với nhà họ Du không còn lưu luyến, bọn họ không thèm để ý tới suy nghĩ của cô, cô cũng lười duy trì cái tình thân giả dối này, nếu ba mẹ không kiên trì thuyết phục, cô cảm thấy chính mình thậm chí có thể cắt đứt mọi liên hệ với ba mẹ.
Mất đi sự nghiệp cư nhiên sẽ làm cô suy sụp một thời gian, trên thực tế sau đó lại là vô số áp lực mà nhà họ Du làm với cô, cô áp lực nhiều năm như vậy, chỉ vì bắt lấy một chút tình thân đáng thương mờ mịt này, hiện tại ngẫm lại thật sự buồn cười, bọn họ không thèm để ý, vậy cô cũng sẽ không thèm để ý, hiện tại ai cũng không làm gì được cô, không giống dự đoán là sẽ cô đơn hiu quạnh, hiện tại cô cực kỳ tự do tự tại.
Cô cảm thấy chính mình giống như thật sự buông xuống, khi nhìn thấy tin tức về Diệp Lâm cô hoàn toàn bình tĩnh, không quá để ý đến, hoàn toàn coi như người xa lạ không liên quan mà đối đãi.
Cô đối với tình hình hiện tại của mình vô cùng hài lòng, sự thật chứng minh cô không cần rời khỏi nơi này, không cần tránh đi người xưa là có thể rất tốt rồi, có đi Tây Nam hay không cũng không còn quan trọng.
Đây là cô cân nhắc trong lòng, chính xác không có cùng Lục Việt Minh nói qua, cho nên anh thường thường muốn hỏi vài câu, sau khi biết được cô căn hộ đi rốt cuộc cảm xúc bất an dâng lên tới đỉnh, Du Duyệt chỉ nói trong điện thoại là không có tính toán gì, hiển nhiên anh đối với câu trả lời này rất không vừa lòng, phá lệ lái xe về nhà vào ban ngày, bắt được cô gái đang ở trong hoa viên tưới hoa.
“Không có tính toán hay suy nghĩ gì sao?”
Cơ thể Du Duyệt bị anh kéo, bị bắt mặt đối mặt, bình tưới nước rơi trên mặt đất, nước đổ ra đầy đất: “Làm gì vậy? Em đang tưới cây.”
Cô muốn xoay người lại nhặt, bị Lục Việt Minh ôm eo không thể động đậy, anh đưa chân trái đá, bình tưới bị đá lăn đến bên cạnh hồ nước nhỏ, cá Koi trong hồ bị dọa bơi tán loạn.
Du Duyệt im lặng mà liếc anh: “Không lo đi làm mà chạy về phát điên cái gì?”
Lục Việt Minh thực kiên trì: “Nói cho anh, rốt cuộc em nghĩ như thế nào?”
“Ý tứ ở trên mặt chữ.”
“Em xác định?”
“…Ừm.”
Lục Việt Minh như là nhẹ nhàng thở ra, thân hình cao lớn cúi xuống, cằm đặt ở trên vai cô: “Không được gạt anh.”
Du Duyệt oan uổng cực kỳ: “Có khi nào em đã lừa gạt anh?”
“Nói muốn cả đời ở cạnh anh mà mới hai năm liền muốn ly hôn, nói muốn cùng anh bảo trì khoảng cách gặp lại không bao lâu liền cùng anh lên giường, đều đã làm lại đột nhiên trở mặt không biết người, đáp ứng giúp anh mang Đại Bạch đi làm phương pháp chết không đau đớn nhưng cuối cùng chỉ có một mình anh đi…” Anh nói một loạt sự kiện cho cô nghe, nhắc tới Đại Bạch lại nhắc tới một chuyện khác, “Lúc ấy anh đăng cái kia trong vòng bạn bè em nghĩ như thế nào? Hoàn toàn không nghĩ tới trả lời anh một chút?”
Du Duyệt nào biết anh chính là có ý tứ này, xấu hổ mà nhấp môi môi: “Em cho rằng anh tỏ thái độ với em, nói đến chuyện kia làm sao em có thể mặt dày đi tìm anh?”
“Nhưng thời điểm em tìm sự trợ giúp từ anh một chút đều không khách khí.”
“Kia không phải cũng là vội giúp cho em dâu anh, anh xem không phải có tác dụng sao?”
Lục Việt Minh tạm thời tiếp nhận cái giải thích này, anh không quan tâm đến chuyện này, hiện tại anh chỉ muốn nhận được một đáp án chính xác: “Về sau không rời đi, được không?”
“Em còn có thể chạy đến đâu?” Du Duyệt bất đắc dĩ mà thở dài.
Anh ước chừng cảm thấy thái độ của cô không đủ đoan chính, nghiêm túc mà yêu cầu cô phải làm gì đó để bảo đảm. Du Duyệt đành phải nhìn vào mắt anh, dựng thẳng ba ngón tay lên thề với trời: “Không bao giờ rời đi, đời này sinh là người của thành phố A chết cũng là quỷ của thành phố A, vừa lòng chưa?”
“Được.”
“Được rồi thì buông ra, em còn muốn tưới nước cho hoa.” Cô đẩy anh ra, ngồi xổm xuống vớt cái bình trong hồ ra, đi về phòng lấy nước, vừa đi vừa hỏi, “Anh làm sao vậy? Em mới không ở nhà một năm, hoa thược dược đều chết héo, em thật vất vả mới nuôi sống, phải nghĩ ra một biện pháp cho chúng vào mùa đông, ở trong đất sẽ bị lạnh chết, anh lúc trước không phải cùng tôi trồng hoa sao? Em không ở anh liền đối xử với hoa của em như vậy, đàn ông quả nhiên một chút đều không cẩn thận.”
Lục Việt Minh nhắm mắt đi theo như một cái đuôi, đối với sự lên án của cô như không có gì: “Lại mua là được.”
“Mua lại phải tốn thời gian cùng với sức lực chăm sóc hoa, vốn dĩ khí hậu thành phố A không tốt cho hoa thược dược sinh trưởng, em nuôi sống một gốc cây kia tốn biết bao nhiêu công phu, aizz…”
Cô tưới hoa xong, cho cá Koi ăn, vào phòng khách giúp mèo nhỏ với cún nhỏ ăn đồ ăn vặt, phát hiện Lục Việt Minh còn ở nhà, nhịn không được hỏi: “Sao anh còn ở đây?”
Lục Việt Minh nhướng mày: “Không muốn nhìn thấy anh?”
“Hôm nay không cần đi làm?”
“Công ty gần đây không bận.”
“Được rồi, tùy anh đi.”
Du Duyệt đưa cho anh một túi khô ướp lạnh: “Cho ăn một chút đi, bằng không buổi tối không ăn cơm.”
“Ừm.”
Lục Việt Minh từ nhỏ nuôi chó, đối xử với thú cưng kiên nhẫn mười phần, trên thực tế anh vẫn luôn có thiên phú là kiên nhẫn, khả năng làm bạn với thú cưng sẽ lãng phí một chút thời gian, nhưng biểu tình của anh không có một chút chán nản.
Du Duyệt chính là thích điểm này ở anh, khi đó cô thực sự có chút sợ hãi, nhìn đến anh hằng ngày cùng Đại Bạch và Hà Thủ Ô ôm ấp sau đó mới chậm rãi thay đổi.
“À đúng rồi.” Cô nhớ tới một việc, “Bệnh viện bên kia thông báo tới, nói em hai ngày này bớt chút thời gian đi kiểm tra sức khoẻ, anh có nhận được tin nhắn không?”
“Nhận được.”
“Vậy chiều nay đi luôn đi, buổi chiều anh có thời gian không?”
Lục Việt Minh một bộ dáng tâm tình không tồi, đối với sự an bài của cô có vẻ thập phần thuận theo: “Nghe em.”
Du Duyệt vuốt lông mèo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, hình như Lục Việt Minh cảm nhận được, dò hỏi mà nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
Nhà họ Lục là khách quen của bệnh viện kia, trước khi đi còn cố ý gọi điện thoại tới biệt thự trên núi, hôm nay lão gia tử cùng lão phu nhân cũng nhàn rỗi ở nhà, đơn giản cùng bọn họ đi làm kiểm tra sức khoẻ.
Du Duyệt là vừa đúng tuổi sinh sản, mỗi lần bác đều phải hỏi nhiều một câu, biết được kinh nguyệt của cô đến không đều, lập tức sắp xếp thủ tục siêu âm ngay lập tức.
Cô không xác định, cơ thể sau tai nạn xe cộ vẫn luôn khi tốt khi xấu, kinh nguyệt không đều là chuyện thường, mỗi lần đều là kinh nguyệt không đều, lúc trước cũng có vài lần như vậy, làm các trưởng bối cùng Lục Việt Minh vui mừng một hồi, bởi vậy lần này cô không để ý lắm, hơn nữa trước mắt cô cùng Lục Việt Minh là trạng thái ly dị, đột nhiên nói cái này giống như có chỗ nào kỳ kỳ quái quái.
Có thể là đã nhiều lần, biểu hiện của Lục Việt Minh cùng ông bà Lục đều bình thường, tựa hồ không ôm hy vọng quá lớn, tới lúc có kết quả, tổ tôn ba người thực sự hoảng sợ.
Du Duyệt chính mình cũng như lọt vào trong sương mù, tính tính thời gian, hẳn là buổi tối trước ngày Lục Việt Minh đi công tác ở Nam Bộ, cũng không có khả năng khác, sau khi ly hôn đó là lần lên giường duy nhất của bọn họ, cô không có người đàn ông khác, cũng chỉ là ngày đó thôi.
Lục Việt Minh không chút nghi ngờ đứa bé không phải là con mình, nỗi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi vẻ mặt liền đắc thắng, bàn tay to rộng vẫn như cũ bình thản vuốt ve bụng của cô, ý cười dạt dào nói: “Cho nên khi nào cùng anh đi Cục Dân Chính lãnh chứng, Lục phu nhân?”
Ông Lục bà Lục cao hứng vô cùng, đây là chắt trai đầu tiên của bọn họ, người già rồi luôn thích xem cảnh gia đình đông con đông cháu, trước kia là không muốn làm cho người trẻ áp lực, hiện tại có thai bọn họ không chút che dấu sự vui sướng này, chưa tới mười lăm phút ảnh chụp bào thai đã lan truyền trong vòng bạn bè thân thích.
Điện thoại Du Duyệt không có nhiều số người khác, Lục Việt Minh trà trộn thương trường, một truyền mười mười truyền trăm, điện thoại từ bệnh viện về đến nhà vang lên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!