Edit: Er
Beta: TH
Giọng vô cùng lo lắng vang lên từ phía sau, Hạ Tiểu Mãn không hề để ý, đi thẳng tới bàn Do Tình và Trương Căn Đình đang ngồi.
Tuy trong lòng không nổi trận lôi đình nhưng vẫn có tức giận.
Ra là như vậy.
Một mặt nói có việc, mặt khác lại rong chơi.
Đúng thật là bên cạnh không hề thiếu phụ nữ.
Hạ Tiểu Mãn thầm cười lạnh một tiếng, không hề quay đầu lại mà đi nhanh tới bàn Do Tình.
Đúng lúc ba người ăn xong đang chuẩn bị đi, khi Hạ Tiểu Mãn quay lại Trương Căn Đình vừa mới thanh toán xong, Hạ Tiểu Mãn lập tức khoác túi xách lên, nói với Do Tình: “Chúng ta đi trước đi.
”
Mắt Do Tình không mù, thấy rõ sắc mặt cô không tốt, vừa nãy vẫn tốt mà, không hiểu sao đi vệ sinh một chút thôi mà giờ lại như vậy, ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tiểu Mãn ngại Trương Căn Đình đang ở đây, nhẫn nhịn, vẻ mặt ngưng trệ nói: “Không sao, đi trước thôi.
”
Ba người lấy đồ, chuẩn bị đi thì Triệu Cải Cách vừa rồi không cẩn thận bị nhân viên phục vụ ngăn cản đuổi theo nắm lấy cổ tay Hạ Tiểu Mãn, “Tiểu Mãn…” Ngay sau đó nhìn thấy Do Tình và Trương Căn Đình, thấy hành động của hai người thân mật thì biết ngay họ là một đôi, là bạn của Hạ Tiểu Mãn nên gật đầu cười với bọn họ.
Biết đây không phải thời cơ tốt nên Triệu Cải Cách không nói thêm gì với hai người họ, quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Mãn, thái độ cẩn thận, dịu giọng và trầm thấp dò hỏi, “Anh đưa em về.
” Tuy là dò hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật.
Hạ Tiểu Mãn rất không muốn để ý đến anh, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Do Tình và Trương Căn Đình nên cô nhịn xuống, khóe môi cười cười, nói với Do Tình: “Hai người đi trước đi.
”
Do Tình rất hiểu cô, nhìn sắc mặt cô là biết cô tức giận vì điều gì, không khỏi liếc nhìn Triệu Cải Cách một cái, lại hỏi cô: “Không cần chúng tớ đưa về sao?”
Triệu Cải Cách nắm chặt tay Hạ Tiểu Mãn như sợ cô chạy mất vậy.
Hạ Tiểu Mãn gật gật đầu, “Ừm, không sao đâu, các cậu về trước đi.
”
Do Tình lập tức kéo Trương Căn Đình rời đi, còn nói với cô một câu, “Có việc thì gọi cho tớ, có muộn cũng được.
” Nói xong ẩn ý liếc mắt nhìn Triệu Cải Cách một cái.
Đầu lưỡi Triệu Cải Cách lướt quai hàm, cười khổ, bạn thân gì gì đó của bạn gái quả thực là mẹ vợ thứ hai.
Chờ hai người Do Tình đi, Hạ Tiểu Mãn lập tức vùng tay ra, lạnh mặt khoác túi đi nhanh ra ngoài.
Triệu Cải Cách sờ sờ mũi, cũng không kiên quyết cầm tay nữa, chỉ theo sát cô đi ra ngoài.
Dù sao cũng đang trong tiệm cơm, nơi đông người mà dùng dằng cũng không tốt lắm, ra ngoài rồi nói.
Triệu Cải Cách chưa từng nghĩ tới con gái có thể đi nhanh như vậy, ngay cả anh suýt nữa cũng không theo kịp.
Đi ra đến sân, ánh đèn tối hẳn, mấy ngọn đèn đường mờ mờ cũng chỉ chiếu xuống đường, cộng thêm đang ở vùng ngoại ô ít người, Triệu Cải Cách lập tức không còn cố kỵ, vội vã đuổi theo kéo Hạ Tiểu Mãn lại.
“Xe đỗ ở phía sau, chúng ta đi bên kia.
”
Hạ Tiểu Mãn đứng lại, nhẫn nhịn lắm mới quay đầu nhìn anh, vì chênh lệch chiều cao nên cô hơi ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Da đầu Triệu Cải Cách tê rần, dục vọng muốn sống thúc đẩy anh cúi đầu nhận sai.
“Anh và cô ta không có gì cả, cô ta em họ của Chu Khải, hôm nay Thiệu Châu gọi ép anh qua đây, anh không biết gì hết.
” Anh em chính là để lôi ra làm bia đỡ đạn.
Hạ Tiểu Mãn biết Thiệu Châu, nhưng Chu Khải là ai thì cô không rõ, nhưng nghĩ cũng biết mấy người đó là bạn của anh.
Lời mà ban đầu Hạ Tiểu Mãn muốn nói vì bị anh cướp nói trước nên lại nuốt xuống, bây giờ đành phải theo lời của anh nói: “Cũng đúng, sức hấp dẫn của bác sĩ Triệu lớn quá nên chắc anh em bạn bè đã giới thiệu không ít phụ nữ cho anh nhỉ?”
Da đầu Triệu Cải Cách ngứa ngáy, lập tức giơ tay nói: “Không hề, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chịu khuất phục.
”
Hạ Tiểu Mãn quay đầu đi, không nhìn anh cũng không nói gì.
Cô hơi giận, nhưng cũng không phải cực kì tức giận nên lúc này không biết nên nói gì với anh.
Triệu Cải Cách thấy cô không nói nên tiến đến nắm tay cô, ăn nói cẩn thận: “Trước hết vào xe đã, bên ngoài lạnh.
” Chưa hết tháng giêng nên thời tiết Đông Bắc bây giờ còn âm hơn hai mươi độ, gió thổi vào mặt vừa khô vừa rét.
Hạ Tiểu Mãn quay mặt đi, “Em tự gọi xe về.
” Vùng ngoại ô hẻo lánh, bình thường không có xe taxi đến, nhưng cô vẫn còn đang tức giận, nếu cô đi cùng anh thì cô sẽ hết giận mất.
Triệu Cải Cách sao có thể để cô một mình, biết lần này mình đuối lý nên đành phải tốt tính: “Ở đây không bắt được xe, ngồi xe anh, anh làm tài xế cho em không được sao?”
Thấy cô không nói gì, anh lại tiếp tục cười nói: “Em được ngồi thoải mái, lại tùy tâm trạng ban thưởng cho tiểu nhân đây một tờ nhân dân tệ, bao nhiêu cũng không chê.
”
Hạ Tiểu Mãn suýt nữa bị anh chọc cho bật cười, mím môi nén giật giật miệng.
Triệu Cải Cách thấy thái độ cô đã hơi mềm, tâm trạng tốt hơn, hỏi tiếp: “Có đi không? Không đi anh sẽ phóng đại chiêu đó.
”
Hạ Tiểu Mãn còn chưa kịp suy nghĩ đại chiêu của anh sẽ là cái gì thì một giây sau Triệu Cải Cách đã khom lưng khiêng cô lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngọn Gió Xuân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngọn Gió Xuân, truyện Ngọn Gió Xuân , đọc truyện Ngọn Gió Xuân full , Ngọn Gió Xuân full , Ngọn Gió Xuân chương mới