Sầm Diên sững sờ một lúc, tay cầm cốc run lên, nước tràn ra ngoài.
Cô không hỏi Thương Đằng tại sao lại đột nhiên muốn đăng ký kết hôn.
Dù sao đáp án cũng đã quá rõ ràng.
Thủ tục nhận nuôi Trần Điềm Điềm cần điều này.
Cô gật đầu nói: "Được."
Đêm đó, rất yên tĩnh.
Trần Điềm Điềm nằm ngủ giữa họ, giống như một ranh giới rõ ràng ngăn cách cô với Thương Đằng.
Sầm Diên ban đầu ngủ rất ngon, nhưng nửa sau đêm bắt đầu gặp ác mộng.
Còn về những gì mơ thấy, cô không thể nhớ được.
Trong mờ ảo, cô cảm thấy có một đôi tay, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
Sầm Diên mở mắt, tay trái của Thương Đằng đặt trên vai cô.
Anh vẫn còn ngủ say, nhưng bàn tay lại vỗ nhẹ vào vai cô.
Giống như khi còn nhỏ mẹ thường dỗ cô ngủ.
Sầm Diên rũ mi xuống, nằm im, nghiêng người dựa về phía anh theo tiềm thức.
Loại cảm giác vừa kì quái vừa lạ lẫm.
- -
Bởi vì những ngày đó trời mưa, lời hứa đưa Trần Điềm Điềm đến công viên của Thương Đằng tạm thời bị hoãn.
Trần Điềm Điềm đưa tay ôm mặt như bà cụ non, nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, bắt chước dáng vẻ thường ngày của dì Châu, thở dài: "Ông trời không có mắt, sao đời tôi lại khổ thế này."
Sầm Diên bị con bé chọc cười.
Dì Châu đỏ mặt ôm lấy cô bé: "Đứa nhỏ này, cái tốt không học mà học cái xấu vậy!"
Trần Điềm Điềm nhe răng cười, nhất quyết đòi xuống tự bước đi.
Vì đang mặc quần bỉm nên bước đi của cô bé không được vững vàng cho lắm, loạng choạng đi về phía Sầm Diên.
Gọi cô là mẹ.
Sầm Diên đã dần chấp nhận thân phận mới của mình.
Cô đang sửa áo len, sợ cây kim trên tay sẽ làm Trần Điềm Điềm bị thương nên đặt ra xa một chút, sau đó vươn tay ôm lấy cô bé: "Sao vậy?"
Trần Điềm Điềm nép vào vòng tay cô, ngoan ngoãn hỏi: "Khi nào ba về ạ, hôm nay ba có về không ạ?"
Kể từ khi đón Trần Điềm Điềm về nhà, Thương Đằng không còn một tháng về nhà một lần, coi khách sạn là nhà, nhà như khách sạn giống như trước.
Tuy nhiên, gần đây công việc của anh dường như thực sự bận rộn, ngày nào cũng trở về rất khuya.
Lúc đó, Trần Điềm Điềm đã ngủ rồi.
Cho nên ở trong mắt con bé, Thương Đằng đã mấy ngày không về.
Sầm Diên nhẹ nhàng nói: "Đợi ba làm xong việc là sẽ có thể ở bên con rồi."
Trần Điềm Điềm gật đầu, lại nằm về vòng tay của Sầm Diên.
Ngày đó nắng đẹp, Thương Đằng cố ý dành ra một ngày nghỉ và đưa Trần Điềm Điềm đến công viên giải trí.
Sầm Diên nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, kết quả xét nghiệm đã có, bác sĩ gọi cô đến.
Ngập ngừng một lát, bác sĩ lại nói: "Tôi thấy thông tin của cô ghi là đã có gia đình, tốt nhất nên bảo chồng cô đi cùng".
Sầm Diên im lặng một lúc: "Anh ấy bận công việc nên có thể sẽ không đến được."
"Vợ bị bệnh mà, bận rộn đến mấy cũng không thể rảnh rỗi một chút sao?"
Sầm Diên tự ý thức được, trong lòng Thương Đằng, cô và Trần Điềm Điềm đương nhiên không thể so sánh được.
Hơn nữa, cô thậm chí còn không đủ tư cách để giữ một vị trí trong trái tim anh.
Cô vẫn luôn giữ im lặng, bác sĩ có lẽ đã đoán được điều gì đó.
Ông ấy thở dài.
Bây giờ mấy người trẻ này, coi hôn nhân như một trò chơi trẻ con, thậm chí không có tình cảm cũng kết hôn.
Mặc dù bác sĩ yêu cầu cô đến cùng người thân, nhưng cuối cùng Sầm Diên vẫn đi một mình.
Bác sĩ thấy cô, nhìn ra phía sau cô, không có ai cả.
Nhưng ông ấy cũng không nói gì nữa, sau khi Sầm Diên ngồi xuống, ông ấy hỏi: "Gia đình cô có tiền sử bệnh di truyền trước đây không?"
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ, Sầm Diên biết kết quả lần này không hề lạc quan.
Cô khẽ mím môi, ngón tay ấn chặt chiếc khóa kim loại trên túi xách.
"Tôi cũng không rõ lắm."
-
Sau khi ra khỏi viện, ánh mặt trời có chút chói mắt.
Cô đang cầm trên tay sổ khám bệnh, những người qua lại bên cạnh cô đều có những cảm xúc và biểu hiện khác nhau.
Có người vui vẻ, có người thất vọng.
Sầm Diên đi dọc con đường, cứ đi mãi, cuối cùng cũng lên được cầu vượt.
Hai bên có những sạp hàng nhỏ, bán một số đồ linh tinh.
Thậm chí còn có một thầy bói, một tấm biển nhỏ màu vàng bên cạnh ghi đoán mệnh, trị bệnh 20 tệ/lần.
Sầm Diên đi bộ mệt rồi, ngồi xuống chiếc ghế nghỉ của trạm xe buýt bên đường.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho ai đó, nhưng nhìn qua danh bạ cũng không tìm thấy.
Cuộc gọi gần nhất, là số của Thương Đằng.
Sau rất nhiều tiếng chuông, điện thoại mới được kết nối.
Giọng nói trầm thấp rõ ràng của người đàn ông như có tác dụng làm lạnh.
Hơi nóng khắp cơ thể dần biến mất.
"Có chuyện gì sao?"
Sầm Diên im lặng, đối mặt với sự thờ ơ của anh, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Thật lâu sau, cô lại nói: "Hiện tại anh có thời gian không, em..."
Giọng nói nũng nịu của Trần Điềm Điềm cắt ngang lời nói tiếp theo của Sầm Diên: "Ba, con muốn ăn cái này."
Hiếm thấy Thương Đằng nghiêm khắc với cô bé: "Ăn nhiều đồ lạnh dễ bị đau dạ dày."
Trần Điềm Điềm thút thít vài lần, tỏ vẻ không hài lòng.
Thương Đằng cũng không kiên trì được bao lâu, cuối cùng thái độ cũng hòa hoãn: "Chỉ có thể ăn một cái."
Trần Điềm Điềm lập tức vui vẻ: "Được ạ!"
Sầm Diên lặng lẽ cúp máy, không làm phiền họ nữa.
Lời bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai.
"Cô bị bệnh máu khó đông do di truyền, hay còn gọi là rối loạn đông máu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngôn Hoan tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngôn Hoan, truyện Ngôn Hoan , đọc truyện Ngôn Hoan full , Ngôn Hoan full , Ngôn Hoan chương mới