*Johann Sebastian Bach (1685-1750): nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750). Nhờ kỹ năng điêu luyện trong cấu tạo đối âm, hòa âm, và tiết tấu, cũng như khả năng điều tiết nhịp điệu, hình thái, và bố cục âm nhạc nước ngoài, nhất là từ Ý và Pháp, Bach đã góp phần làm giàu nền âm nhạc Đức. Nhiều sáng tác của Bach vẫn còn được yêu thích cho đến ngày nay. Âm nhạc của Bach được xem là có chiều sâu trí tuệ, đáp ứng những yêu cầu chuyên môn, và thấm đẫm nét đẹp nghệ thuật.
*Air on the G String, còn được gọi là "Air for G String" hoặc "Celebrated Air", là bản arrange năm 1871 của August Wilhelmj cho 2nd movement của bản Orchestral Suite No. 3 in D major do Bach sáng tác. Bản arrange này khác với bản gốc ở chỗ phần biểu diễn của vĩ cầm đầu tiên được chuyển xuống để toàn bộ bản nhạc có thể được chơi trên dây thấp nhất của vĩ cầm (dây G).
"Em không cần làm bất kỳ điều gì vì tôi cả." Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch vừa kéo Lục Tảo Thu đi về phía trước, vừa nói bằng giọng điệu dụ hoặc: "Thế thì đảo ngược lại, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em, thế nào?"
Lục Tảo Thu vẫn nhìn thẳng, nét mặt không gợn sóng: "Tôi vốn đã có thể làm bất cứ chuyện gì với em rồi."
Chung Quan Bạch nhìn sườn mặt Lục Tảo Thu một chốc: Ây dà.
Lục Tảo Thu cảm nhận được ánh mắt vi diệu của hắn, vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe mắt lại tiết lộ chút ý cười: "Tôi nói không đúng sao?"
"Cực kỳ đúng." Chung Quan Bạch ân cần đáp. Khóe môi hắn bây giờ sắp kéo lên tận đỉnh đầu rồi, làm sao cũng không khép lại được.
Hai người đi qua mấy quầy hàng, Chung Quan Bạch hết nhìn đông rồi nhìn tây, đột nhiên thấy cách không xa có một quầy hàng bán gạo bột mì và các loại hạt ngũ cốc, nhìn lại gương mặt Lục Tảo Thu không dính khói lửa nhân gian, lập tức nảy sinh chút ý xấu.
"Master Lục, đi bên này." Chung Quan Bạch nói.
Hắn tháo băng vải trắng trên tay Lục Tảo Thu ra, sau đó nắm tay anh, cả hai bàn tay cùng chậm rãi cắm vào một thùng đậu xanh.
Từng hạt đậu khô ráo mát mẻ lăn qua làn da, cuối cùng bao bọc lấy toàn bộ hai bàn tay.
Trên mặt Chung Quan Bạch lộ ra biểu cảm say mê, cũng cực kỳ chờ mong nhìn Lục Tảo Thu.
Chủ quầy trợn mắt nhìn hai tên đàn ông trưởng thành không coi ai ra gì: "......"
Lúc này một người phụ nữ trẻ dắt theo một cặp trai gái tiến về hướng này. Hai bạn nhỏ tò mò vây xem Lục Tảo Thu và Chung Quan Bạch một lát, sau đó bắt chước bọn họ thò một nắm tay nho nhỏ vào thùng gạo kê, một tay khác vọc vào thùng đậu nành.
Không bao lâu sau lại có một bà lão đi đến dẫn theo cháu gái, cô bé nhìn bọn họ một hồi, vui sướng vọc bàn tay vào thùng gạo.
Chủ quầy dở khóc dở cười nhìn cửa hàng nhà mình chen chúc đầy trẻ con được người lớn dắt theo, cứ như các cháu nhi đồng trên toàn khu chợ đều đã tập trung hết lại đây, cùng với ——
Hai tên thanh niên rõ ràng đã là người trưởng thành.
Lục Tảo Thu rút tay ra, Chung Quan Bạch đầy mặt mong đợi hỏi: "Thế nào?"
Lục Tảo Thu: "Em thích làm như vậy à."
Chung Quan Bạch gật đầu, lưu luyến rút tay mình ra, truy vấn: "Thế anh có thích không?"
Lục Tảo Thu nhìn gương mặt háo hức của Chung Quan Bạch, trả lời: "Thích."
Không phải thích cảm giác vọc tay vào thùng đậu, mà là thích nhìn em làm chuyện em thích.
Chung Quan Bạch tưởng tượng ra cảnh mình cùng Lục Tảo Thu ngồi xổm trong nhà chơi đậu, hứng thú bừng bừng năn nỉ: "Master Lục, chúng ta mua một thùng đậu đặt trong nhà đi."
Vì thế trong tay Lục Tảo Thu có thêm một thùng đậu xanh.
Lục Tảo Thu nhìn qua đồng hồ: "Về thôi, về đón thầy Ôn."
Hai người đi ra cửa hàng nằm gần cửa chợ thực phẩm, Chung Quan Bạch chọn trong tủ đông một hộp kem, nói là phải mua cho thằng nhóc nhà họ Hạ "cha không thương mẹ không có còn bị thua đàn".
Lục Tảo Thu đứng sau lưng Chung Quan Bạch bình tĩnh nói: "Em thích cậu ta nhỉ."
Lúc này Chung Quan Bạch đang chuẩn bị đóng cửa tủ đông, nghe vậy liền dừng tay lại, lấy thêm mấy hộp kem bự ra, lẩm bẩm bằng âm lượng chắc chắn Lục Tảo Thu có thể nghe thấy: "Mua thêm mấy hộp cho Master Lục nữa...... ừm, anh ấy là tốt nhất."
Lấy xong, hắn xoay người ân cần hỏi: "Master Lục, anh còn muốn ăn gì không?"
Lục Tảo Thu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Tủ lạnh trên xe chứa không hết đâu."
"Thế thì hộp lớn nhất để dành ăn trên đường." Chung Quan Bạch cố tình duy trì biểu cảm nghiêm túc.
Lục Tảo Thu không có thói quen ăn uống trên xe, cũng không thích làm thế, Chung Quan Bạch ngày thường sợ anh nên chỉ uống đồ uống mà thôi, hôm nay không biết vì sao lại dám bạo gan làm liều.
Bọn họ cất hết đồ xong, trong tay Chung Quan Bạch còn ôm một hộp kem, vẫn cố tình tiếp tục duy trì ngữ khí đứng đắn: "Master Lục, anh lái xe đi, em muốn ăn kem."
Chờ Lục Tảo Thu đã lái xe ra đường lớn mới biết rốt cuộc Chung Quan Bạch muốn làm gì.
Lưng dựa ghế phụ lái bị kéo xuống cực thấp, Chung Quan Bạch quỳ gối trước ghế điều khiển, dùng miệng kéo khóa quần tây Lục Tảo Thu.
"Chung, Quan, Bạch......" Một bàn tay Lục Tảo Thu cầm vô lăng tiếp tục lái xe, bàn tay kia nắm cằm Chung Quan Bạch, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau sạch vết kem màu trắng bên khóe môi hắn, "Em ăn kem như thế đấy à?"
Đầu lưỡi Chung Quan Bạch đảo quanh ngón tay Lục Tảo Thu, đôi môi ướŧ áŧ đầy đặn để lại trên đầu ngón tay anh một nụ hôn mang vị ngọt: "Còn thừa nhiều lắm, em muốn ăn hết."
"Không được ăn như vậy." Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch quy quy củ củ lau khô thân thể cho Lục Tảo Thu, kéo khóa lên, sau đó ôm eo, nằm ghé lên đùi anh: "Tảo Thu... Em đã từng nói, chuyện anh không thích em sẽ không làm. Nhưng mà," hắn hơi nâng mắt lên nhìn xe cộ và đèn đường lùi lại phía sau, cảm thấy thân thể Lục Tảo Thu khiến hắn thật an tâm, "Em rất nhớ anh, cho dù ngồi bên cạnh anh vẫn cảm thấy quá xa xôi, dù thế nào cũng muốn lại gần thêm một chút. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong xe, có lẽ sẽ mắng em ghê tởm, nhưng em không cảm thấy như vậy, em không nhịn được, một khắc cũng không thể chờ nổi mà muốn làm những chuyện này với anh, từ khoảnh khắc ở rạp hát ngẩng đầu lên nhìn anh em đã muốn rồi. Anh tốt đẹp như vậy, chạm vào anh, hôn anh đều sẽ khiến em cảm thấy, em thật sự đang đứng ở nhân thế đáng giá chờ mong, mà không phải địa ngục máu tươi đầm đìa...... Tảo Thu, lúc này tìиɦ ɖu͙ƈ không phải là du͙ƈ vọиɠ đơn thuần, nó là mặt trái của cái chết."
Lục Tảo Thu sờ sờ đầu Chung Quan Bạch một lúc mới chậm rãi nói: "A Bạch, xin lỗi...... Tôi nghe tiếng đàn của em đã biết lần này em rất vất vả, không ngờ tôi vẫn quá xem nhẹ phần vất vả kia."
Chung Quan Bạch dựa vào đùi Lục Tảo Thu, vòng ra sau thắt lưng anh từ từ kéo áo sơ mi cắm trong quần tây, lại thò tay vào trong áo, không cách vật gì mà trực tiếp dán lên làn da sau lưng. Ngón tay cầm hộp kem của Chung Quan Bạch rất lạnh, Lục Tảo Thu không nói gì, chỉ có hơi ấm từ làn da không ngừng tỏa ra ủ ấm tay hắn.
"Đối mặt với phần vất vả này là thiên phú của em, cũng là cái giá phải trả cho thiên phú." Lục Tảo Thu nhìn con đường trước mặt, một tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Chung Quan Bạch, từ đỉnh đầu xuống lưng, "Nhưng em phải biết, trước mặt em không phải là đêm tối. Nơi đó có thể là một nghĩa địa mai táng rất nhiều linh hồn vĩ đại mà thống khổ đau đớn, nhưng nó đáng giá để cho em theo đuổi."
Đèn đỏ ở phía trước, xe dừng.
Lục Tảo Thu nâng cằm Chung Quan Bạch lên, cúi người xuống cho hắn một nụ hôn sâu: "Mà tôi sẽ là người đồng hành cùng em."
Lục Tảo Thu đã sớm hiểu rõ loại thiên phú khác người thường này và cái giá phải trả cho nó.
Với Lục Tảo Thu mà nói, thiên phú có lẽ là một loại cố chấp đến si cuồng, từ đó mới tạo ra đôi tay có thể kéo hoàn mỹ bất kỳ khúc nhạc nào, cũng chính vì loại cuồng si cố chấp ấy mới để lại những kẽ ngón tay bị cắt rộng.
Bởi vì anh cũng đã từng theo đuổi, nhìn theo bóng dáng của một nghệ sĩ dương cầm mà được thấy toàn bộ thế giới.
Vừa đau đớn nhưng cũng thật hạnh phúc.
Chung Quan Bạch nắm tay Lục Tảo Thu, hôn lên, sau đó lại nằm lên đùi anh, ôm chặt eo lưng như một đứa bé mệt mỏi tìm chỗ dựa.
Đèn xanh sáng lên, xe vững vàng chạy tiếp, vầng trăng trong vắt treo trên nền trời chiếu sáng con đường phía trước.
—------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!