*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tòa nhà hình lập phương này nằm ngay giữa công viên trung tâm, bốn phía được một rừng cây bao quanh tựa như một con hào bảo vệ. Nếu nhìn từ trên cao xuống, một bên rừng cây có các cụ già lớn tuổi đang luyện Thái Cực kiếm, những cặp vợ chồng dẫn theo con đi tản bộ, có sinh viên mỹ thuật đi vẽ tranh thực tế, còn có từng cặp nam nữ đủ màu sắc kề cận hẹn hò; mà bên kia của rừng cây là một thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, ở ngoài bìa rừng có một thanh niên đang ngồi trên băng ghế dài yên tĩnh đọc báo, trên người dường như mang theo loại khí chất của giới quý tộc thời cổ đại.
Tóc hắn hơi dài buộc sau đầu, hai lọn ngắn rủ trên trán, mặc một bộ âu phục cắt may thủ công, áo khoác lông cừu khoác hờ trên vai, nếu nhìn sơ qua toàn thân trên dưới chỉ có hai màu đen trắng tối giản, duy nhất chiếc chốt cài hai bên cổ áo sơ mi* là màu vàng kim. Dưới chốt cài rũ xuống hai sợi dây xích mảnh, đầu xích gắn đóa hoa màu lam nhạt vừa phải, nếu đến đủ gần, có thể thấy chính giữa nhụy hoa có ghi hai chữ cái: LU.
*Chốt cổ áo 领针 - collar pin:Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 62: 《The Crisis》- ENNIO MORRICONE
"Khụ khụ khụ ——" Chung Quan Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, không hề có khí chất ném tờ báo qua một bên, nhanh tay trùm áo khoác, "Bạn nữ à, cô ký họa nãy giờ lâu lắm rồi, trời mùa đông lạnh gần chết, tôi có việc phải đi trước đây, phần còn lại cô tùy tiện phát huy óc tưởng tượng đi nhó." Nói xong hắn còn quay lại chớp chớp mắt với người ta, "Nhớ vẽ cơ ngực lớn thêm một chút."
Chung Quan Bạch sửa sửa cổ áo, đi về phía bên kia vạt rừng cây.
Đương nhiên hắn không vào công viên để đi làm người mẫu cho người ta ký họa, chỉ là hắn suy xét đến khả năng trên đường xảy ra sự cố nên trừ hao thời gian hơi nhiều, không ngờ đường đi hết sức thuận lợi, đến đèn đỏ cũng không đụng lấy một cái. Trong vòng hai tiếng đồng hồ trước giờ hẹn, đầu tiên ngài Chung ở công viên trung tâm chỉ huy một đám trẻ con chơi ném cầu, sau đó lại mang tâm tình giúp người làm vui ngồi làm mẫu cho một cô sinh viên vẽ một bức (thật ra là mới được có nửa bức) ký họa chân dung, lúc này mới gϊếŧ xong thời gian và cả cảm giác căng thẳng vì sắp phải gặp mặt phụ huynh nhà người yêu.
Khi Chung Quan Bạch bước vào đoạn sườn giao nhau giữa bên trong và bên ngoài rừng cây đã cảm thấy khác biệt, so với thế giới náo động ồn ào ở bên ngoài, khoảng không gian trước mặt lại yên tĩnh một cách rất không chân thật.
Bản thân yên tĩnh chính là một ngưỡng cửa, đặc biệt là ở nơi như thế này. Kiểu cách hoàn mỹ nhân tạo quá cố ý khiến Chung Quan Bạch chỉ bước vào mấy bước mà thân thể đã vô thức căng chặt.
"Thưa ngài, xin ngài xuất trình thẻ hội viên." Nhân viên giữ cửa mỉm cười nói.
Kỳ thật nơi này không cần thẻ hội viên gì cả, nhớ rõ mặt từng vị hội viên là yêu cầu cơ bản nhất của người giữ cửa, đây chẳng qua chỉ là một câu đồng nghĩa với "Xin đừng bước vào" mà thôi, bởi vì gương mặt Chung Quan Bạch không nằm trong phạm vi ký ức của cậu ta.
Chung Quan Bạch rời xa loại nơi chốn kiểu này không tính là quá lâu, đương nhiên hiểu rõ: "Ngài Lục Hoài Xuyên hẹn gặp tôi ở nơi này, tôi họ Chung."
Nụ cười của người giữ cửa vẫn bất biến: "Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo của ngài Lục."
Chung Quan Bạch vừa nghe liền biết đây là ám chỉ của cha Lục Tảo Thu, chênh lệch thân phận giữa bọn họ đủ để một cuộc gặp mặt cũng trở thành cửa ải không thể vượt qua, cho dù hiện tại vị trí đứng của hai người trên mặt đất có khi chỉ cách nhau không đến 500 mét.
"Để tôi gọi điện thoại." Chung Quan Bạch nói.
Nhân viên giữ cửa mỉm cười không nói lời nào.
Chung Quan Bạch nghĩ bây giờ báo cho Lục Ứng Như hoặc Lục Tảo Thu nhất định là vô dụng, hắn cũng không gọi điện thoại cho Lục Hoài Xuyên, mà trực tiếp gọi cho Hạ Ngọc Lâu.
Câu đầu tiên sau khi Hạ Ngọc Lâu bắt máy là hỏi hắn có phải tìm Ôn Nguyệt An không, hôm nay bọn họ đang ngồi vẽ cốc sứ, "Nguyệt An chê tôi vẽ ánh trăng không đủ lớn, muốn tôi vẽ lại một cái khác", cách một đầu điện thoại Chung Quan Bạch vẫn có thể nghe ra tâm trạng Hạ Ngọc Lâu tốt đến chừng nào, cũng thấy vui lây theo bọn họ. Hạ Ngọc Lâu mở loa ngoài, Chung Quan Bạch vội hỏi mấy ngày nay thân thể Ôn Nguyệt An có vấn đề gì không, nghe được ông nói một tiếng "tốt" mới bắt đầu yên tâm bốc phét gần đây mình tập đàn có bao nhiêu chăm chỉ soạn nhạc có bao nhiêu nghiêm túc, Ôn Nguyệt An khen được một câu, hắn liền bắt đầu thò đuôi nói bâng quơ bây giờ mình đặc biệt muốn uống trà ở một hội sở nào đó, "Trà ở chỗ này rất giống trà trước kia thầy pha cho con, ở nơi khác không có được hương vị này đâu", cuối cùng tủi hờn chốt đơn: Nhưng mà nhân viên giữ cửa không cho hắn đi vào.
Ôn Nguyệt An nhìn Chung Quan Bạch lớn lên, vừa nghe liền biết lời hắn nói mười phần thì có bảy phần là trợn mắt nói sảng, nhưng Chung Quan Bạch đã gọi điện đến tận đây cầu cứu thì nhất định phải có nguyên do, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Ngọc Lâu.
Hạ Ngọc Lâu cố ý không mặn không nhạt nói với Chung Quan Bạch ở đầu dây bên kia: "Muốn uống trà Nguyệt An pha thì tới đây uống là được rồi."
Nói xong cúp điện thoại, Hạ Ngọc Lâu nhìn Ôn Nguyệt An cầm bút như đang muốn trừng mắt với mình, lúc này mới giơ tay lên làm bộ đầu hàng: "Để anh lập tức gọi người đi làm."
Chung Quan Bạch bị câu cuối cùng của Hạ Ngọc Lâu làm nghẹn họng mất nửa ngày, đang nghĩ hay là gọi thử cho Tần Chiêu xem, không ngờ chỉ một lát sau đã có vị quản lý họ Bình ra tiếp đón, đưa danh thϊếp giới thiệu mình là người được ngài Hạ nhờ cậy.
Bình Huy Viễn đưa Chung Quan Bạch vào trong, vừa đi vừa cười nói: "Lâu nay đã nghe đến danh tiếng của anh Chung, không ngờ anh còn có quan hệ như thế với ngài Hạ."
"Quan hệ gì cơ?" Chung Quan Bạch hỏi, hắn đi vào nhà cảm thấy độ ấm khá cao, liền cởϊ áσ khoác và áo vest âu phục mặc ngoài ra, chỉ để lại áo sơ mi và gile.
Bình Huy Viễn nhớ lại câu nói "Nhà tôi có một anh bạn nhỏ hiện giờ đang bị chặn ngoài cửa, gọi điện quấy rầy tôi rất phiền" mang ngữ khí không quá phù hợp với phong cách thường ngày của Hạ Ngọc Lâu: "Khụ, là quan hệ rất tốt ạ. Mà cụ thể là anh Chung muốn đi đâu? Nếu đến thưởng trà thì để tôi đưa anh vào một phòng an tĩnh chút."
"Là như thế này, ngài Lục Hoài Xuyên hẹn tôi gặp mặt ở đây, chắc là đang ở ——" Đột nhiên Chung Quan Bạch nhìn thấy trên đoạn hành lang gấp khúc được thiết kế đặt trên cao ở phía đằng xa có một người đàn ông mặc áo trắng vạt đối xứng đứng cùng vài vệ sĩ mặc đồng phục, "Ở bên kia."
*Áo vạt đối xứng - 对襟衣Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 62: 《The Crisis》- ENNIO MORRICONE
Đối phương đồng thời cũng nhìn thấy hắn.
Người thật khá giống trong ảnh, đúng là Lục Hoài Xuyên, hơn nữa so ra còn trẻ hơn ảnh chụp, có lẽ là vì máy ảnh không thể miêu tả được hết dáng người cao lớn đĩnh bạt của ông ta. Tướng mạo xuất chúng của Lục Tảo Thu có một nửa là thừa hưởng từ người này, nhưng trên tư liệu lại không có nói, khi Lục Hoài Xuyên nhìn người khác chỉ nâng lên một nửa ánh mắt như đang khinh thường đối phương, không biết có phải là vì nhìn từ trên cao xuống hay không.
Bình Huy Viễn nói: "Vậy để tôi đưa anh lên trên đó."
Chờ đến khi bọn họ còn cách Lục Hoài Xuyên vài bước chân, Bình Huy Viễn dừng lại, chừng mực gọi một tiếng "Ngài Lục", sau đó mới nói với Chung Quan Bạch: "Anh Chung, ngài Hạ nhờ tôi đưa anh về, trước khi đi ra anh nhớ gọi vào số điện thoại ghi trên danh thϊếp, nếu không tôi không biết ăn nói như thế nào với ngài Hạ đâu ạ."
Lời này một nửa là nói cho Chung Quan Bạch, nửa còn lại nói cho Lục Hoài Xuyên nghe, Bình Huy Viễn làm việc ở chỗ này lâu năm, đương nhiên có vài phần hiểu biết những vị khách quen, Hạ Ngọc Lâu chưa từng dặn dò cẩn thận như vậy, anh ta không dám để xảy ra chuyện gì sơ suất.
Chung Quan Bạch gật đầu đáp ứng, Bình Huy Viễn lại giúp hắn cất áo khoác rồi mới rời đi.
"Suýt nữa thì không nhận ra." Bây giờ hai người đã đứng ở cùng một độ cao, nhưng Lục Hoài Xuyên vẫn chỉ dùng có nửa con mắt đánh giá trang phục của Chung Quan Bạch, ông ta không nói tiếp hắn đã kịp nhận ra không thích hợp chỗ nào. Quả nhiên, Lục Hoài Xuyên lại liếc nhìn một nhân viên phục vụ đi ngang qua, người này cũng mặc áo sơ mi trắng và gile, tuy màu sắc và chất liệu hoàn toàn không giống bộ đồ trên người Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch tự lặp lại trong đầu ba lần câu "Đối phương là cha Lục Tảo Thu, mình là người trưởng thành chững chạc", cùng với "Mình có cơ ngực mặc mỗi áo sơ mi đẹp hơn", tâm trạng lập tức tốt lên, cởi luôn áo gile ra vắt trên cánh tay, sau đó tiến lên hai bước chân thành vươn tay phải ra: "Ngài Lục, chào ngài ạ."
Lục Hoài Xuyên liếc nhìn bàn tay Chung Quan Bạch, căn bản không có ý định bắt tay: "Không ai dạy cậu gặp mặt người lớn thì không được đến trễ sao."
Chung Quan Bạch luôn đặc biệt phản cảm với những người luôn mở đầu câu hỏi bằng mấy lời như "Không ai dạy cậu" hoặc "Cha mẹ cậu không dạy cậu", hơn nữa hắn không tin Lục Hoài Xuyên chưa từng điều tra bối cảnh xuất thân của mình. Lúc này tuy hắn không thể hiện ra mình mất hứng, nhưng cũng không vồn vã chủ động như lúc đầu nữa, thu tay lại nở nụ cười tạ lỗi: "Ngài nói rất đúng, ngài là cha của Tảo Thu, đương nhiên cũng là bậc cha chú của cháu. Thật sự là do cháu suy xét không chu toàn, cháu không phải hội viên ở đây, cho rằng cứ đúng giờ tới cửa là được, không ngờ nhân viên báo không dùng được tên của ngài Lục, cháu phải phiền đến người lớn khác trong nhà."
Mí mắt nửa nâng của Lục Hoài Xuyên hơi nâng lên thêm một phân nữa, ánh mắt nhìn Chung Quan Bạch dường như cũng khác với vừa rồi, nhưng vẫn như có như không, hắn không thể nhìn thấu trong cặp mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra kia rốt cuộc là đang chứa thứ gì.
"Nếu chỉ biết mỗi ba chữ Lục Hoài Xuyên đã có thể đi vào, nơi này và bên ngoài có gì khác nhau?" Lục Hoài Xuyên cười một tiếng, dường như là thấy nực cười từ nội tâm, "Có điều tôi cũng thật sự không biết một chuyện đơn giản như vào cửa mà cũng phải dựa vào người khác mới có thể hoàn thành. Đi thôi, nhạc công dương cầm ——" Lục Hoài Xuyên không đề cập đến hai chữ "người lớn" nữa, xưng hô với hắn như vậy xong liền xoay người, "Tôi còn những người khác cần gặp."
Chung Quan Bạch đi theo sau Lục Hoài Xuyên và đám vệ sĩ, cùng nhau biến mất sau một góc hành lang gấp khúc.
Sàn nhà bằng kính rộng lớn không nhìn ra một mối nối khe hở phản chiếu những chiếc bàn ăn dài phủ khăn tinh xảo, những nhân vật phục sức lộng lẫy muôn màu muôn vẻ cầm ly chân cao trong tay, dàn nhạc giao hưởng đang diễn tấu nhạc trong bữa yến tiệc, một chiếc dương cầm ba chân màu trắng......
Lúc này, nó cũng phản chiếu ảnh ngược của Lục Hoài Xuyên vừa bước chân vào đại sảnh bữa tiệc.
Người diễn tấu đàn cello đang kéo chưa xong cung nhạc, cây vĩ đã lập tức rời khỏi dây đàn, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, khách khứa đang trò chuyện trong sảnh mặc kệ là đứng ở vị trí nào, cho dù đưa lưng về phía cửa cũng đồng loạt im lặng.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về một hướng, Chung Quan Bạch đứng sau lưng Lục Hoài Xuyên, tuy những gương mặt ở đây không có ai là hắn quen thuộc, nhưng trường hợp như thế này hắn vẫn không quá thấy xa lạ.
Lục Hoài Xuyên không có ý định giới thiệu Chung Quan Bạch cho bất kỳ ai, chỉ nhìn hắn rồi hất cằm về phía chiếc đàn dương cầm trong góc: "Đi đi, nhạc công dương cầm, sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ có người thanh toán phí biểu diễn cho cậu, nếu cậu làm những vị khách ở đây hài lòng, hôm nay cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn tất cả những buổi biểu diễn trước kia cộng lại."
Hội trường vô cùng yên tĩnh, những lời này gần như là lọt vào tai tất cả mọi người.
Chung Quan Bạch nhìn Lục Hoài Xuyên, hắn biết ông ta không phải người tôn trọng âm nhạc, nhưng trong nháy mắt vẫn không thể tin ông ta lại làm ra chuyện như vậy: "Ngài Lục, ngài đáp ứng gặp mặt cháu là để...... gọi cháu đến đây đánh đàn?"
"Không phải cậu là thợ đánh đàn à, có điều mấy chuyện như thế này về sau nói trực tiếp với bên tổ chức sự kiện thì thích hợp hơn. À đúng rồi, bên kia cũng có vài nghệ sĩ, không chừng là bạn học cùng trường của cậu đấy, có thể qua chào hỏi một tiếng." Lục Hoài Xuyên tùy ý nhìn qua mấy cô gái trẻ mặc váy áo bó sát đứng trong sảnh, sau đó liền đi đến nói chuyện với vài vị khách đang tụ lại một chỗ, không để ý đến Chung Quan Bạch nữa, giống như ông ta không tìm thấy lý do khác để ở cùng hắn trong một căn phòng.
Chung Quan Bạch vẫn đứng ở cửa chính đại sảnh, nhìn những làn váy, vòng cổ, giày cao gót, còn có cà vạt, quần tây, giày da, đột nhiên cảm thấy nơi này vô cùng vớ vẩn. Có lẽ ở trong căn phòng xa hoa này, ngoại trừ chính hắn ra sẽ không có ai khác cảm thấy đề nghị của Lục Hoài Xuyên có chỗ nào không thích hợp.
Đại khái tất cả những người học âm nhạc đều từng trải qua một loại tình huống, đó là luôn bị người khác luôn miệng yêu cầu trong mọi trường hợp: Không phải anh biết đánh đàn sao, đàn cho mọi người nghe một chút đi. Mà những người đứng ngoài xem luôn luôn cảm thấy chuyện này là chuyện đương nhiên.
Chung Quan Bạch còn nhớ rõ ngày Ôn Nguyệt An bắt đầu dạy đàn cho hắn đã từng nói: "A Bạch, ra khỏi nhà thầy, con muốn đàn hay không, muốn đàn bài gì đều do con tự mình định đoạt, đừng để đôi tay mình ô uế."
Cây đàn dương cầm ba chân màu trắng cách hắn có nửa cái hội trường, khoảng cách này không phải quá dài, chỉ là ở một nơi như thế này, hoặc nên nói là ở rất nhiều nơi trên thế giới này, khoảng cách từ ngưỡng cửa phòng tiệc vào sâu bên trong, có vài người phải đi mất mấy chục năm trời.
Chung Quan Bạch xuyên qua đám đông, đi từng bước một đến bên đàn dương cầm.
Xung quanh trở nên thật kỳ quái, giống như mỗi một bước đi của hắn đều phát sinh biến hoá, tiếng nói chuyện của đám người tựa như tiếng thuỷ triều, không ngừng nâng lên rồi hạ xuống bên tai.
Đột nhiên, một đoạn ký ức ngắn xen lẫn giữa tiếng nói chuyện ồn ào bao vây lấy hắn, hết đợt này đến đợt khác chui vào tai Chung Quan Bạch ——
"Master Lục, đây là một cây Stradivarius, em nhận ra được, lần đầu tiên anh hợp tấu với em là dùng cây đàn này. Thế cây còn lại thì sao?"
—— "Là của mẹ tôi."
"Bà ấy cũng chơi violin à? Chờ anh...... ừm...... Khi nào anh đưa em về nhà, chúng ta cùng nhau ——"
—— "Bà ấy đi mất rồi. Hơn nữa, tôi sẽ không trở về nhà."
......
"Nhà chúng ta không cần nghệ sĩ, thích cái gì thì trực tiếp bỏ tiền mua về là được."
......
Còn một hàng chữ trong tập tư liệu cũng dâng lên theo âm thanh bốn phía ——
"Diệp Ngu, vợ trước của Lục Hoài Xuyên, nghệ sĩ vĩ cầm nổi danh cả trong và ngoài nước, phối ngẫu hiện tại là Từ Vũ, cũng là một nghệ sĩ vĩ cầm đẳng cấp quốc tế."
......
Khoảng cách đến cây đàn dương cầm cùng lắm chỉ có vài chục bước chân
Chung Quan Bạch nhìn Lục Hoài Xuyên đang đứng đằng xa, ông ta cũng nâng nửa ánh mắt liếc về phía hắn, rồi lại nghiêng đầu nói vài câu gì đó với trợ lý đứng đằng sau, tư thái không có một chỗ nào giống với Lục Tảo Thu. Khí chất của Lục Tảo Thu phần lớn đều giấu vào bên trong, xa cách ngàn dặm với những người khác, không để bất cứ ai đến gần mình tìm tòi nghiên cứu. Mà Lục Hoài Xuyên thì cho dù chỉ là một động tác sai khiến người bên cạnh rót rượu cũng đã mang theo không khí áp bức khiến toàn trường phải chú ý.
Nhưng lần này ông ta không phải muốn rót rượu, chuyện ông ta nói với trợ lý chính là: "Gửi video cho Lục Tảo Thu, để cho nó xem xem minh tinh nó nuôi bên người hạ mình biểu diễn mua vui cho người ta như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!