Thực khách trong nhà hàng đều quay lại xem kịch vui.
Ông chủ nhà hàng cũng vô cùng hứng thú đứng dựa vào quầy bar, dùng tay ra hiệu "chúc may mắn" cho Lance.
Lance nhìn lướt một vòng xung quanh, rất vừa lòng vì nhận được sự chú ý, anh ta cầm vĩ khoa tay múa chân với Lục Tảo Thu, "Anh trước hay tôi trước?"
Để đánh giá trình độ của một người, có thể xem tình huống người đó sử dụng nhạc cụ.
Lục Tảo Thu đứng lên, nhìn thoáng qua cây đàn trên tay Lance, vẻ mặt lạnh nhạt dùng tiếng Pháp chuẩn khẩu âm Paris trả lời: "Tôi không tìm thấy lý do để chơi đàn."
Lance nhướn một bên mày, "Chẳng lẽ mỹ nhân không phải là lý do tốt nhất rồi sao?"
"Đương nhiên là phải. Nhưng mà," Lục Tảo Thu cười khẽ một tiếng như nghe phải một chuyện cười không buồn cười cho lắm, vì giữ phép lịch sự nên mới phải cười bố thí một cái, "Cậu ấy vốn dĩ là của tôi."
"Có lẽ sau cuộc thi đấu này thì không còn là như thế nữa." Lance cố ý xắn ống tay áo lên nhìn như đang mặc một cái áo chẽn không tay, lộ ra cơ bắp cường tráng, anh ta quay đầu lại nhìn Chung Quan Bạch, cố ý hẩy hẩy eo đầy ám chỉ, bộ vị to lớn dưới đũng quần bó sát lắc lư theo, cực kỳ chói mắt.
Lục Tảo Thu nhìn lướt qua nửa người dưới của Lance, trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng tay trái đặt bên người đã yên lặng vòng ra sau lưng.
Tay phải của Lục Tảo Thu lại lén ấn lên đốt thứ hai ngón út tay trái một chút, đáy mắt phát ra ánh lạnh lẽo, "Lên đi."
Lục Tảo Thu là người vừa khắc chế vừa bình tĩnh, trước kia chưa bao giờ để ý đến loại nhím đất ngu ngốc không biết trồi lên từ bờ ruộng nào thế này. Chung Quan Bạch cũng không hiểu hôm nay anh ăn nhầm thứ gì, thế mà lại đồng ý hạ mình ném găng tay trắng cho nhím đất.
Lance khẳng khái làm động tác nâng đàn: "Có cần tôi nhường anh lên trước không?"
Lục Tảo Thu nhàn nhạt đáp: "Nhường anh."
Chung Quan Bạch bước nhanh qua đứng bên cạnh Lục Tảo Thu, dùng tiếng Pháp tính toán trêu cợt một chút để làm dịu bầu không khí: "Hai quý ông này, hình như nước Pháp đã không còn lưu hành quyết đấu công khai nữa đúng không?"
Nói xong, hắn ghé sát vào tai Lục Tảo Thu ân cần dỗ ngọt: "Master Lục, chúng ta đi về đi, về nhà nhé."
Lục Tảo Thu nhìn hắn một cái: "Chờ thêm một chút."
"Helen thân yêu, đây là cuộc chiến thành Troy." Lance nở nụ cười xán lạn với Chung Quan Bạch, hành một cái lễ khoa trương theo style thời Trung cổ, "Helen yêu dấu, có thể đệm đàn cho tôi không?"
Helen là clgv, cha mẹ ơi ai thèm làm Helen với chả thân yêu gì của anh chứ, Chung Quan Bạch ngoài cười nhưng trong không cười đáp lời: "Tôi từ chối."
"Anh thật may mắn, bây giờ Helen thân yêu chỉ tình nguyện đệm đàn cho anh." Lance nói với Lục Tảo Thu như thế, nói xong đành phải mời cô gái trẻ đánh đàn trong nhà hàng giúp anh ta đệm piano, "《Carmen Fantasy》, Waxman."
(*Có hai bản nhạc hòa tấu cùng được lấy tên là《Carmen Fantasy》, bản của Lance chơi là bản do Franz Waxman sáng tác cho bộ phim Humoresque năm 1946 mà ông nhận được đề cử Giải thưởng Viện hàn lâm cho Âm nhạc xuất sắc nhất.
Bản còn lại lát nữa Master Lục chơi có tên đầy đủ là 《Carmen Fantasy, Op.25》của Pablo de Sarasate, là một tác phẩm thể loại huyền ảo dành cho vĩ cầm. Do tính kỹ thuật tinh xảo và tinh thần đam mê lạc quan được truyền cảm hứng từ opera, đây được coi là một trong những tác phẩm thử thách đòi hỏi kỹ thuật cao nhất đối với vĩ cầm.
Cả hai tác phẩm đều lấy cảm hứng từ vở opera Carmen của Georges Bizet và không liên quan (mặc dù có cấu trúc hơi giống nhau)
Chung Quan Bạch cạn lời luôn, bảo sao, Carmen chẳng phải là câu chuyện về cô đào bỏ trốn cùng người tình đấy à.
Lance khép hờ mắt, say mê nghiêng đầu, hàm dưới hơi nghiêng về bên trái kẹp lấy đàn violin, tay kia khoa trương ra hiệu mở màn show diễn.
Đoạn piano mở màn chính là cảnh tượng cuộc đấu bò tót trong vở ca kịch, lập tức mang toàn bộ không gian nhà hàng vào bầu không khí khẩn trương sôi nổi.
Lance nhắm mắt lại, canh chuẩn thời điểm trọng âm cuối cùng của piano rơi xuống thì lưu loát nhấc cây vĩ lên, kéo ra một chuỗi nốt nhạc liên tiếp, ngay sau đó là loạt động tác điêu luyện biến hóa từ những ngón tay trái.
Ánh mắt Chung Quan Bạch hơi thay đổi, đây không phải loại nhím đất tầm thường đâu.
Trên mặt Lục Tảo Thu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.
Tiếng đàn violin rõ ràng ở đẳng cấp cao hơn hẳn tiếng nhạc đệm piano mấy bậc, hai người hợp tấu nhìn qua có chút không hài hòa, nhưng dường như Lance không thèm để ý, tài nghệ của anh ta không tầm thường, lúc kéo đàn đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc của chính mình, vô cùng hưởng thụ.
Lúc anh ta kéo đến đoạn cuối vừa nhanh vừa gấp, đã có thực khách không nhịn được đứng lên chuẩn bị vỗ tay tán thưởng.
Cung dây cuối cùng ——
Cực kỳ ngắn gọn dứt khoát, tựa như tiếng vải lụa bị xé rách.
Lance giương cây vĩ lên, tư thái vô cùng nhiệt tình hào phóng như đang khoát tay chào mời, đôi mắt màu phỉ thúy dưới ánh đèn nhà hàng không tính là quá chói chang lại tỏa sáng lộng lẫy như đá quý đích thực.
Anh ta đi về phía Lục Tảo Thu trong tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đưa ra đàn violin và cây vĩ.
"Menelaus, tôi muốn mang Helen của anh đi." Lance đắc ý nói.
Lục Tảo Thu nhận đàn vĩ cầm, Lance liếc thấy trên tay anh có vết sẹo nhàn nhạt, tròng mắt phỉ thúy hơi động đậy: "Anh từng bị thương à, hay là từng phẫu thuật?"
Lục Tảo Thu không thèm để ý đến anh ta, nâng đàn làm động tác lên dây.
"Này, tôi không muốn bắt nạt người bị thương đâu." Lance nhướn một bên mày, "Anh yên tâm, đàn của tôi chuẩn âm không có vấn đề gì."
"Tôi chỉ tin tưởng vào chính tai mình." Lục Tảo Thu nghiêng đầu liếc mắt ra hiệu với Chung Quan Bạch.
Hắn nâng mắt ra vẻ đã hiểu, sau đó ăn ý ngồi vào ghế đàn piano, đánh ra một âm cơ bản tiêu chuẩn.
Lục Tảo Thu nhắm mắt nghe tiếng đàn, tay trái vặn dây A lên một đoạn rất nhỏ, lại dùng vĩ kéo thử hai dây, căn cứ vào dây A mà điều chỉnh nốt ba dây còn lại theo thứ tự.
(*Cao độ của các nốt trên đàn vĩ cầm thường được điều chỉnh bằng cách vặn chốt hoặc dùng dụng cụ chỉnh gắn trên chốt mắc dây. Dây vĩ cầm được lên với cao độ lần lượt là sol (G) - rê (D) - la (A) - mi (E). Thông thường, người chơi lên dây la (A) trước tiên (440 Hz) sau đó kéo hai dây liền một lúc để kiểm tra cao độ.)Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 8: 《Concert Fantasy on Carmen Op.25: MODERATO》- PABLO DE SARASATE
Ở đẳng cấp chơi violin như Lục Tảo Thu, nếu không ở trong tình huống bắt buộc phải dùng cây đàn dương cầm của nhà hàng để đệm nhạc, anh hoàn toàn có thể dựa vào thính lực của mình và yêu cầu của tác phẩm để đòi hỏi người ta cung cấp một cây piano có âm A cơ bản tiêu chuẩn nhất.
Lance ảo não nhìn qua cây đàn piano.
Đàn violin của anh ta có âm chuẩn thì sao chứ, anh ta đã quên mất cây piano này chỉ là loại đàn tầm thường chơi nhạc đệm trong nhà hàng địa phương, nhất định sẽ có chênh lệch một khoảng rất nhỏ với âm 440Hz tiêu chuẩn, anh ta kéo đàn violin 440Hz trên nền nhạc đệm từ cây đàn lệch âm chuẩn đương nhiên là không còn chuẩn xác nữa.
Mà đối với thính lực của Lục Tảo Thu, âm chuẩn không có chênh lệch lớn hay nhỏ, âm thanh chỉ có hai loại, một là chính xác, hai là lệch lạc.
Lance nhìn Lục Tảo Thu đã lên dây đàn xong, nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm chí mạng.
Lục Tảo Thu quay đầu nói với Chung Quan Bạch: "《Carmen Fantasy》."
Chung Quan Bạch cười rộ lên, trong đầu chỉ xuất hiện một chữ ——
Tsundere.
Hắn nhịn cười hỏi: "Sarasate à?"
Lục Tảo Thu nhàn nhạt đáp lời.
Chung Quan Bạch nghĩ, hôm nay găng tay trắng của Master Lục có lẽ là muốn ném vào mặt đối phương lắm rồi, đàn bài gì không đàn, một hai đòi phải là Carmen, đối thủ kéo Waxman, mình cũng phải kéo Sarasate mới chịu.
Cái ông Sarasate này có cá tính tương đối hoa hòe, tài năng kéo đàn của bản thân rất tốt, viết nhạc cũng phải viết ra loại kỹ thuật đầy mình. Hai bản nhạc《 Carmen Fantasy 》đều lấy cảm hứng từ vở nhạc kịch opera《 Carmen 》, nghe qua rất giống nhau, nhưng bản của Sarasate rõ ràng yêu cầu nhiều kỹ thuật phức tạp sâu sắc hơn mấy lần.
Ngày thường Lục Tảo Thu không hay có cái tính này, hôm nay không biết là rơi vào vại dấm nào. Chung Quan Bạch não bổ ra hình ảnh Master Lục chibi không cẩn thận ngã vào vại dấm, lại ngẩng đầu nhìn Lục Tảo Thu vai rộng eo thon cao gầy mặt không biểu cảm cầm đàn violin, tư thái một bộ thanh cao lạnh lùng không màng thế sự, tự nhiên cảm thấy hết sức đáng yêu.
Lục Tảo Thu hơi nghiêng đầu về hướng đàn dương cầm, Chung Quan Bạch giơ tay, nhạc dạo vang lên.
Lục Tảo Thu nghe tiếng đàn, nâng vĩ lên, âm thanh violin như một bài thơ tự sự hòa cùng tiếng dương cầm tựa nhịp trống tuôn ra, căn phòng lập tức dâng lên một hương vị rất khác.
Tiếng đàn dần đi vào đoạn cao trào đầu tiên, tiếng piano đi theo tiếng violin cùng nhanh cùng chậm.
Sau vài tiếng gảy dây, mấy lần ngừng vĩ, tiếng đệm dương cầm của Chung Quan Bạch dừng lại, sau đó theo động tác nghiêng đầu ra hiệu của Lục Tảo Thu bắt đầu đoạn tiếp theo.
Lance chăm chú nhìn vào ngón tay Lục Tảo Thu, nhất thời bị mê hoặc.
Anh ta chưa từng nhận ra người đàn ông phương Đông thon gầy quá mức này lại có mị lực đến thế, người này mang khí chất thanh lãnh như một tòa núi băng, nhưng vào lúc anh kéo đàn violin, tiếng đàn lại tựa như bị thứ gì châm lửa, mang theo nhiệt độ thiêu đốt cùng ánh sáng lóa mắt.
Lục Tảo Thu nhắm mắt, ngón tay di động trên từng dây đàn, cây vĩ đung đưa theo tốc độ người thường không thể thấy rõ.
Anh còn ngẫu hứng cải biên ở đoạn bốn bản nhạc, lỗ tai Chung Quan Bạch giật một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Lục Tảo Thu cũng nghiêng đầu nhìn lại hắn, ánh mắt vừa sắc bén vừa nóng bỏng, hắn gần như là bị ánh mắt kia hϊếp bức.
Đó là sự tín nhiệm của nghệ sĩ đàn vĩ cầm đối với nghệ sĩ dương cầm.
Lại càng là kỳ vọng của Lục Tảo Thu đối với Chung Quan Bạch.
Hắn không thể khiến người này thất vọng.
Tinh thần Chung Quan Bạch chấn động, nhạc đệm nổi lên phối hợp chặt chẽ với tiếng đàn violin.
Mười ngón tay trên phím đàn trắng đen, mỗi một ngón đều hợp với một nhịp tim đang nhảy nhót, mà trái tim Chung Quan Bạch từ lâu đã dành hết một nửa cho đàn piano, nửa còn lại là của Lục Tảo Thu, dòng máu nóng bỏng từ trái tim trào dâng, mang theo lý tưởng và tình yêu chảy khắp toàn thân.
Tiếng vĩ cầm và tiếng dương cầm tựa như những âm thanh duy nhất còn sót lại trên thế gian, nhà hàng giống như biến thành thính phòng, còn bọn họ thì đang diễn tấu bản giao hưởng cho hai người.
Hai âm violin cuối cùng nặng nề cắt qua, trong nhà hàng nổ ra tiếng vỗ tay vang dội.
Chung Quan Bạch bỗng nhiên đứng lên đi về phía Lục Tảo Thu, anh cũng đồng thời xoay người, xách theo đàn violin đi về hướng Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch đứng trước mặt Lục Tảo Thu, bốn mắt giao nhau.
Lục Tảo Thu không nhịn được cúi đầu, môi khẽ chạm vào môi Chung Quan Bạch.
Đột nhiên hắn như nổi điên đè Lục Tảo Thu xuống một cái bàn trống ở bên cạnh đàn dương cầm hung hăng hôn môi gặm cắn, vừa hôn vừa nói:
"Lục Tảo Thu, anh là thần của em ——"
"Anh mau cầm tay em đi."
"Này, Helen, Menelaus, hai người mau dừng lại đi, đó là đàn của tôi mà." Lance hô to, "Mấy người muốn đè hư đàn của tôi đúng không! Thôi được rồi đó không phải đàn của tôi đâu, là đàn của khách hàng đấy, muốn tôi đền cũng được nhưng mà tôi chưa kịp mua bảo hiểm cho nó ——"
Chung Quan Bạch buông Lục Tảo Thu ra, trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng đôi môi lại sưng đỏ ướŧ áŧ, khóe miệng còn hơi trầy.
Anh ta nhìn Lục Tảo Thu đi tới, gương mặt lập tức nghiêm túc lên, khí chất cợt nhả phong lưu trên người hoàn toàn biến mất, anh ta dùng một tay nhận đàn, tay kia trịnh trọng vươn ra với Lục Tảo Thu tựa như một quý ông danh gia vọng tộc.
"Giới thiệu lại lần nữa, chuyên gia chế tạo đàn Lance Chaumont."
—-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!