Editor: Đầu Gỗ
Cố Niệm không biết cơm Tây ở khách sạn Tinh Nguyệt có ngon hay không, nhưng cô biết dao nĩa ở đây vô cùng chất lượng.
Ánh bạc dọc theo thân nĩa bóng loáng, không những soi rõ mặt người đang cầm chúng trên tay, mà ngay cả bóng người cách xa ba mét cũng được phản chiếu rõ ràng.
Lâm Nam Thiên trải xong khăn ăn thì thấy Cố Niệm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay, cong môi khinh bỉ:
"Khảm mười lớp bạc như thế cậu có thể thấy được cái gì?"
Cố Niệm: "Phác thảo tỉ lệ cơ thể."
"Phác thảo? So với đánh giá cao lùn mập ốm có giống nhau không?"
"Rất khác.
Tỉ lệ vai-eo-mông-chân vô cùng quan trọng, thiếu hoặc nhiều hơn một chút cũng không được."
Lâm Nam Thiên không ngại trêu chọc cô: "Vai-eo-mông-chân? Tớ xem thường cậu quá rồi nữ lưu manh.
Cậu khắc nghiệt như vậy có ai đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu không?"
Cố Niệm kiêu ngạo hếch cằm: "Tớ đã thấy qua rồi.
Con trai bảo bối của tớ.
Còn có tượng điêu khắc David."
"David? Bức tượng khoe thân ở Học viện Mỹ thuật Florencia?"
"..."
Không khí yên lặng vài giây, Cố Niệm mặt lạnh nhìn cô ấy.
"Cậu có thể bôi nhọ nghệ thuật, nhưng không thể bôi nhọ con trai bảo bối của tớ."
Lâm Nam Thiên cười to: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi.
Nhưng tớ không tin con trai cậu có dáng người như David."
"Là thật đó!"
"Vậy là quá xấu?".
truyện teen hay
"Con, trai, tớ, vô, cùng, đẹp, trai!"
Lâm Nam Thiên lắc ngón tay: "Dáng chuẩn, lớn lên đẹp trai...!Chỉ cần hai điều kiện này thôi nếu là người khác thì đã sớm nổi tiếng.
Làm thế nào anh ta ngay cả bách khoa toàn thư cấp độ X cùng một tấm ảnh cũng không có?"
"...Tớ cũng muốn biết mà."
Cố Niệm giống như người bị điểm trúng tử huyệt, đắm chìm trong nỗi đau của mẹ già.
Không để Cố Niệm đau buồn quá lâu, đối tượng xem mắt của cô đã quay lại.
Người nọ cao tầm 1m8, mặc bộ âu phục màu xanh lam, mái tóc xoăn nhuộm màu khói, đôi mắt đào hoa quan sát xung quanh.
Cố Niệm không quan tâm lắm, ngoại trừ con trai ra thì cô thật sự không có hứng thú với những người đàn ông khác, trong mắt cô họ cũng không khác chú chim bay ngoài cửa sổ.
Nhân lúc đối phương đang nói chuyện với người phục vụ, Lâm baba thì thầm: "Bà mối quá khiêm tốn rồi, diện mạo như anh ta sao có thể nói là tạm ổn được?"
"Ừm."
"Không lẽ vì quá đẹp trai nên tớ cảm thấy anh ta cười lên trông rất bất cần?"
"Vậy sao?"
Cố Niệm lơ đễnh trả lời, một lúc sau phát hiện người bên cạnh không lên tiếng, trong lòng cô giật thót một cái lập tức hoàn hồn.
Lâm Nam Thiên đăm đăm nhìn cô.
Cô lập tức kéo khóe môi, nở một nụ cười tiên nữ tiêu chuẩn, "Có việc gì sao?"
Lâm Nam Thiên mặt không biểu tình véo tay cô: "Nếu cậu còn dám bày ra vẻ mặt qua loa có lệ này nữa, tớ nhất định đi tìm tiểu minh tinh nhà cậu."
Cố Niệm vô cùng chân thành nắm tay cô ấy, "Tớ phối hợp, nhất định phối hợp với cậu."
Lúc này Lâm Nam Thiên mới gật đầu hài lòng.
Không thể liên lụy đến con trai bảo bối được, cô tự thôi miên bản thân.
Hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang...!
Đến khi cô nhập vai với nụ cười dịu dàng thì đối tượng xem mắt ngồi xuống đối diện.
Hai bên bắt đầu trò chuyện.
Mắt hoa đào tên là Josh, vừa du học trở về.
Sau khi kể vài câu chuyện thú vị khi ở nước ngoài, anh ta không chút để ý hỏi:
"Cố tiểu thư làm công việc gì?"
Cố Niệm rũ mắt, mười phần ôn nhu: "Tôi là biên kịch."
Josh có vẻ bất ngờ, theo bản năng nhìn phía sau Cố Niệm.
Nhận ra mình thất thố, Josh nheo đôi mắt đào hoa, trên môi vẫn là nụ cười tùy ý:
"Xin lỗi.
Tôi chợt nhớ tới một người bạn nên thất thần."
"Không sao.
Bạn của anh cũng là biên kịch à?"
"Không phải." Đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác.
"Cậu ấy bị ép vào giới giải trí."
"Ra là vậy."
Nửa giờ trôi qua, chủ đề trò chuyện trên bàn ăn dần chuyển sang quan trọng cấp độ 1.
Josh gấp khăn ăn, nở nụ cười nhìn người đối diện: "Cố tiểu thư, theo như tôi biết thì nghề biên kịch trong nước hiện nay không được tốt lắm?"
Cố Niệm một lần nữa đem ra nụ cười ôn nhu: "Ngài nói đúng."
"Cố tiểu thư muốn đi đến bước nào trong giới biên kịch?"
"Nếu đã bước lên đường băng, không ai không muốn giành cho mình vị trí số một."
Ngữ khí của cô đột nhiên thay đổi khiến Josh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe cô gái trước mặt khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng dường như ngữ khí sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Không biết ai đã nói như thế nhỉ? Tôi không nghĩ vậy, nhưng không còn cách nào, tôi phải làm việc để nuôi bản thân."
Josh hoàn hồn nhướng mày nhìn cô: "Nếu đã nói vậy, Cố tiểu thư có ngại việc từ bỏ công việc để kết hôn, trở thành người phụ nữ quán xuyến gia đình?"
Bàn tay đang dùng thìa múc bánh ngọt dừng lại.
Hai giây sau, cô gái ngẩng đầu, trên đôi môi ửng hồng dính một chút bơ, cười y như một đứa trẻ:
"Tất nhiên rồi, tôi là người hướng nội, mơ ước của tôi chính là ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con."
Người đàn ông mỉm cười, "Xem ra vấn đề này tôi và Cố tiểu thư đều có cùng quan điểm."
Cố Niệm cười cười không đáp lại.
Lâm Nam Thiên nhìn một người hỏi một người trả lời chợt có cảm giác hai người trò chuyện rất vui vẻ, cô ấy đá chân Cố Niệm sau đó đứng dậy, "Xin lỗi, tớ vào nhà vệ sinh."
"Lâm tiểu thư cứ tự nhiên." Josh gật đầu.
Nhân lúc xoay người Lâm Nam Thiên giơ tay thành nắm đấm, làm khẩu hình Bắt lấy anh ta. Với Cố Niệm.
Cố Niệm lập tức quay về hình tượng tiên nữ dịu dàng: "Nền gạch có chút trơn, cậu đi cẩn thận nha."
"Tớ biết rồi." Lâm baba mãn nguyện rời đi.
Thấy cô ấy rẽ qua hành lang, Cố tiểu thư thục nữ mới thu hồi tầm mắt, một giây sau thoát vai.
Cô chống cằm, giọng nói có chút lười biếng nhìn người đối diện:
"Nhìn ra được ngài Josh cũng không quá mong muốn buổi xem mắt hôm nay.
Vấn đề này chúng ta đúng là có cùng quan điểm rồi."
Anh ta ngạc nhiên, sau khi chắc chắn đó không phải là ảo giác mới nén cười nhìn cô.
"Ý của Cố tiểu thư là chúng ta kết thúc ngay bây giờ? Hình như có chút đột ngột, tôi muốn nghe một lý do chính đáng."
"Là tôi không xứng với ngài.
Tôi chỉ là một biên kịch nhỏ không danh tiếng.
Nghèo đến mức uống gió qua ngày, chỉ thiếu bước xin ăn thôi.
Trước giờ tôi chưa từng đến nhà hàng sang trọng như thế này bao giờ, buổi hẹn xem mắt cũng dựa vào bạn thân làm từ thiện."
"Cố tiểu thư đừng đùa nữa."
"Tôi đang nghiêm túc đó."
"Nhưng tôi lại rất hài lòng với Cố tiểu thư."
Cô sững người nhìn anh ta.
Có lầm không vậy???
- ---
Lâm Nam Thiên bước vào toilet mới nhận ra đã để quên điện thoại trên bàn.
Ở thế kỷ 21, điện thoại là vật bất ly thân cực kỳ quan trọng, nằm mơ cũng phải đem theo.
Vậy nên cô ấy chỉ còn cách quay lại lấy điện thoại.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới