Edit: Đầu Gỗ
—————
Trong phòng rửa tay.
Từng làn nước mát vốc lên mặt, Cố Niệm nhìn chính mình trong gương phát ngốc.
【 Cô định chạm vào đâu đấy...!tiểu thư? 】
Dư âm của câu nói kia không ngừng vang lên bên tai.
Một chữ mơ hồ không rõ kia, là do ảo giác hay sao mà cô nghe như là "Cố" vậy?
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Nếu không phải là ảo giác thì trong lúc quay phim sao Lạc Tu có thể nhầm lẫn mà gọi tên cô? Giống như....!lúc đó người anh gọi là cô chứ không phải là nữ chính Đinh Kiều.
"Cố Niệm, làm gì đứng đờ ra ở đây thế?"
Nhân viên đoàn phim trên mặt đầy ý cười từ đằng sau bước đến.
Cố Niệm đưa tay vốc nước, rửa sạch bọt sữa rửa mặt trên mặt, thuận miệng trả lời người kia:
"Tôi đang nghĩ một số chuyện nên thất thần."
"Tối nay chắc mệt chết cô rồi đúng không, với tính khí của Cảnh đạo không nổ chết người ta mới là lạ."
"Cũng còn đỡ..."
"Úi, sao cô lại tẩy trang hết rồi??" Mình dành bao công sức trang điểm xinh đẹp cho cô ấy kia mà, mặc dù không có lớp trang điểm thì người ta vẫn đẹp....!
Người nói chuyện với cô là chuyên viên trang điểm cho "Đinh Kiều".
Vừa nói cô nàng vừa đi đến nhìn Cố Niệm đang dùng khăn tay lau bọt nước trên mặt, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cảm khái:
"Haiza cô đúng là được trời cao ưu ái mà, mặt mộc xinh đẹp sẵn rồi, không cần trang điểm vẫn tự tin đi ra ngoài."
Cố Niệm gian manh cười lại với cô nàng: "Không có đâu, chỉ là tôi không thích mùi mỹ phẩm đầy chất hoá học bám lên mặt thôi!"
"Tôi cũng không thích chút nào, nhưng vì muốn đẹp một chút, vì công việc nên chịu thôi." Chuyên viên trang điểm thở dài.
"Diện mạo xinh đẹp tốt thật đó, đỡ tốn một đống tiền trang điểm! Mỗi ngày cô đến đoàn phim cũng không trang điểm thế mà người mến mộ cũng sắp thành một hàng dài luôn rồi, người ta đuổi đến tận bên ngoài phòng rửa tay."
"...?" Cố Niệm càng nghe càng cảm thấy không đúng, hỏi lại cô nàng:
"Người mến mộ? Của ai cơ?"
"Người ta đến đợi trước cửa rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta, cô nói xem là của ai?"
Cố Niệm: "..." Đầu bắt đầu đau.
Từ nhỏ cô đã may mắn có gương mặt thanh tú xinh xắn, dáng người cũng ổn.
Bạn thân nói cô đầu óc không tệ, thành tích cũng đứng đầu, một điểm cộng nữa là không phải kiểu nữ thần cao lãnh không thể tiếp cận, cho nên người theo đuổi cũng thật không ít.
Nhưng đó cũng là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Cả gương mặt Cố Niệm không che giấu được ưu sầu thống khổ, chuyên viên trang điểm thấy vậy bật cười:
"Người ta có người theo đuổi ai cũng vui sướng, sao đến lượt cô lại giống như người đòi nợ tìm đến cửa vậy?"
Cố Niệm bứt tóc, lẩm bẩm nhìn ra cửa:
"Cũng đâu khác gì đòi nợ đâu..."
"Hahaha, được rồi, ra ngoài đón chủ nợ của cô đi."
"Chỗ này..." Cố Niệm nhìn quanh bốn phía, "Sao không có cửa sau hay cửa sổ gì hết vậy!"
Chuyên viên trang điểm ôm bụng cười: "Vì trốn người theo đuổi, cô gái bất chấp leo cửa sổ nhà vệ sinh mong muốn giữ mạng...!haha cô được đó!"
"..."
Tìm quanh đó cũng không có biện pháp nào khá hơn, Cố Niệm chỉ đành đi ra ngoài.
Lúc sắp bước ra khỏi phòng rửa tay, trong đầu cô đột nhiên nảy lên chủ ý.
Cô mở túi lấy điện thoại ra, ngón tay dừng trên một dãy số.
Khoảng hai ba giây sau, đầu dây bên kia có người nhấc máy.
"Ơ hay, sao cậu lại nhớ tớ giờ này mà điện—"
"Túttt."
Cố Niệm không chút lưu tình cúp điện thoại sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Ngoài hành lang, quả nhiên có một nam nhân viên nhìn hơi quen mặt đang đứng đó.
Đối phương vừa nhìn thấy Cố Niệm thì hai mắt toả sáng, tinh thần phấn chấn đi đến chào đón.
"Xin chào Cố Niệm, tôi là—
Ba...!hai...!một...!
Cố Niệm âm thầm đếm ngược, cùng lúc đó điện thoại trong túi vang lên.
"Ngại quá." Cô lôi điện thoại ra, gật đầu xin lỗi.
"Tôi có điện thoại."
"Ơ..." Người nọ tiếc hận lập tức đuổi theo.
Cố Niệm nghiêng đầu dùng tóc che lại điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng gào thét như sấm của Lâm Nam Thiên:
"Bà đây vừa ngủ được vài phút thì bị điện thoại của cậu đánh thức, chưa nói được một câu thì đã cúp máy! Có phải cậu đang chơi "Thật lòng hay mạo hiểm" không? Dám nói phải thì bà đây cho cậu chết chắc!"
Mà Cố Niệm đã sớm có chuẩn bị, dùng tay che loa điện thoại đợi bên kia gào xong mới trưng ra vẻ mặt nhu mì thẹn thùng:
"Anh yêu!"
Lâm Nam Thiên: "..."
Lâm Nam Thiên: "?"
Cố Niệm dùng giọng điệu ngọt ngào nói tiếp: "Tối nay em về muộn nhưng không sao đâu, anh đừng lo lắng!"
"?" Lâm Nam Thiên rơi vào sương mù, "Cậu uống say à? Hay là rảnh rỗi sinh nông nổi?"
Cố Niệm mắt điếc tai ngơ, cười càng thêm ngọt ngào: "Vâng, nhận điện thoại của anh em rất vui, mệt mỏi cũng biến mất luôn!"
Lâm Nam Thiên: "Cậu nói chuyện giống người bình thường chút được không, đừng đùa nữa tớ sắp sợ rồi."
Cố Niệm: "Vâng.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới