Editor: Đầu Gỗ
"Thì ra diễn viên mới là con trai bảo bối của cậu hả? Bảo sao lúc phó đạo* nói anh ấy tên Lạc Tu tớ còn cảm thấy quen tai." Lúc ba người đứng ngoài hành lanh cạnh phòng họp, Giang Hiểu Tình mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tần Viên Viên cũng gật đầu: "Khó trách cậu lại đổi ý."
Hai mắt Cố Niệm sáng lấp lánh, khóe môi không nhịn được cong lên vui vẻ: "Phân cảnh của nhân vật mới các cậu không cần lo lắng, để tớ viết cho."
Giang Hiểu Tình ôm cánh tay cô: "Không được, tớ muốn viết cùng với cậu~"
Tần Viên Viên: "Lúc trước kịch bản chủ yếu do cậu lên ý tưởng và cốt truyện, lần này nên để bọn tớ giúp cậu một tay."
Cố Niệm nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Ba người quyết định xong, Cố Niệm đi qua nói với phó đạo diễn đang đứng đợi.
Phó đạo diễn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô:
"Lần này sẽ không đổi ý nữa chứ?"
"Không đổi ý ạ."
"Ba người chắc chắn sửa lại kịch bản?"
"Vâng!"
Phó đạo diễn Lâm nhìn cô rồi lắc đầu cười: "Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, thấy người ta lớn lên có nhan sắc thì trở mặt ngay lập tức."
Vẻ bề ngoài thật sự quan trọng đến thế sao?! Phó đạo diễn thở dài trong lòng.
Cố Niệm chưa kịp trả lời ông ấy thì Giang Hiểu Tính đứng phía sau cô đưa đầu nhỏ lên hỏi: "Hả? Đẹp trai thật sao? Lúc trước Cố Niệm nói cháu còn không tin đâu."
Phó đạo diễn: "Buổi chiều lúc cậu ấy mới đến đoàn phim có đi ngang sân một lúc, mấy cô gái trong tổ nhiếp ảnh, tổ phụ trách thiết kế còn có tổ đạo cụ, tổ hóa trang đều chạy đến hỏi thăm cậu ấy là ai, cô nói xem?"
Giang Hiểu Tình lập tức hăng hái như uống nước tăng lực: "Cháu cũng muốn nhìn xem!"
Cố Niệm không tiếng động kéo cô ấy, lại im lặng dùng ánh mắt mười phần đe doạ nhìn Tần Viên Viên, hai người hợp tác xách Giang Hiểu Tình quay về.
Trước khi rời đi cô quay lại nhìn phó đạo diễn:
"Chúng cháu về phòng sắp xếp lại kịch bản cho nhân vật mới trước đã.
Trước khi hoàn thành cháu có thể liên lạc với con trai, khụ khụ, diễn viên mới được không ạ?"
Ông ấy gật đầu: "Được, để tôi nói với cậu ấy một tiếng."
"Cảm ơn phó đạo diễn!"
Cố Niệm vô cùng vui vẻ xách Giang Hiểu Tình đi khỏi.
Nhìn ba người rời đi, đặc biệt là bóng lưng viết to bốn chữ tôi rất vui vẻ của Cố Niệm khác hẳn bộ dáng có người thiếu tiền không trả lúc nãy một trời một vực, phó đạo diễn lắc đầu cười rồi gõ cửa phòng họp.
Đạo diễn Cảnh Hoành Dục ngồi phía sau bàn thấy phó đạo diễn Lâm đi vào thì nhíu mày hỏi:
"Lúc nãy có chuyện gì vậy?"
"Là người của tổ biên kịch nhỏ, cô gái lúc nãy là biên kịch chính, Cố Niệm."
Cảnh Hoành Dục: "Làm sao lại đi rồi?"
"Vốn dĩ bọn họ phản đối việc thêm nhân vật mới."
"Hả?"
Nghe ông ấy nói vậy, Lạc Tu ngồi bên cạnh đưa mắt lên nhìn.
Phó đạo diễn thấy vậy cười cười: "Vẫn là nhờ Lạc Tu lớn lên đẹp trai, cô gái nhỏ Cố Niệm kia vừa nhìn thấy cậu liền lập tức đổi ý quyết định thêm vai diễn mới."
Cảnh Hoành Dục nghe vậy ngây người một lúc cũng bật cười: "Chuyện tốt chuyện tốt, cậu xem đều do duyên phận cả."
Lạc Tu cười nhạt quay mặt sang chỗ khác.
Ý cười trong đôi mắt nâu dần tiêu tan.
Anh chán chường nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài có một cây táo, ve kêu râm ran trong gốc cây.
Sinh vật ồn ào.
Anh vốn cho rằng có lẽ sẽ có điều gì đó khác biệt, hóa ra đều không phải, tất cả đều như nhau.
- ----
Buổi chiều, Cố Niệm lấy được phương thức liên lạc với Lạc Tu từ phó đạo diễn Lâm.
Cô mở điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn của ông ấy.
Phó đạo diễn: [Tôi đã nói với Lạc Tu rồi, cô xem lúc nào thuận tiện thì hẹn cậu ấy bàn chuyện kịch bản và vai diễn mới nhé.]
Cố Niệm: [Vâng ạ.
Cảm ơn phó đạo*.]
Cố Niệm nhìn chằm chằm số điện thoại của con trai bảo bối sau đó trèo lên giường lăn lộn, cao hứng đến mức tấm lòng mẹ già như cô lại sắp rơi hai hàng lệ vui mừng.
Giang Hiểu Tình bên cạnh không nhịn được trêu ghẹo cô: "Tớ lại được mở mang tầm mắt rồi Viên Viên, con gái chưa bao giờ yêu đương bỗng nhiên hoa si* một người thật là đáng sợ."
Tần Viên Viên: "Cậu đừng có duy bụng ta ra bụng người, Cố Niệm không giống với cậu, cậu ấy đối với anh chàng diễn viên kia không phải hoa si, đúng không Cố Niệm?"
"Chính xác." Cố Niệm lăn thêm một vòng nữa mới ngồi dậy vuốt tóc, biểu tình nghiêm túc nhìn hai cô ấy: "Tình yêu của mẹ vĩnh viễn không biến chất!"
"Ò~ Tớ tin cậu mới lạ đó!"
Cố Niệm không thèm để ý cô ấy trêu ghẹo, cô mang tâm tình kích động đến tay run rẩy ôm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho con trai bảo bối.
Soạn rồi xóa, xóa rồi lại soạn tin vô số lần, nửa ngày sau rốt cuộc cô cũng gửi đi một tin nhắn so với bản nháp đầu tiên không có gì khác nhau:
[Chào anh, tôi là Cố Niệm người của tổ biên kịch.
Không biết tối nay anh có thời gian rảnh không ạ? Tôi muốn thảo luận với anh một chút về kịch bản và vai diễn mới.]
Cố Niệm ôm điện thoại chờ đợi.
Một phút trôi qua—
Không trả lời.
Hai phút trôi qua—
Không ai trả lời.
Năm phút trôi qua—
Điện thoại vẫn không có tin nhắn mới nào.
Aaaaa cô ném điện thoại lên gối, biểu tình ủ rũ, nỗ lực không cho bản thân chú ý đến nó nữa.
"Tớ có một chút ý tưởng cho nhân vật mới, hay là chúng ta bàn bạc chút đi--"
"Nhanh như vậy??" Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên cùng lúc thốt lên.
Cô gái đứng bên cạnh nắm chặt tay, mặt đầy nghiêm túc: "Con trai chính là động lực làm việc duy nhất của bổn cô nương!"
Tần Viên Viên ôm notebook cười rộ lên: "Vậy cậu nói đi, là nhân vật như thế nào?"
Một khi tiến vào trạng thái làm việc Cố Niệm lập tức rũ bỏ dáng vẻ hời hợt kia, xốc lại tinh thần.
Cô lấy máy tính mở file hồ sơ nhân vật được phân chia đầy màu sắc ra:
"Tớ nghĩ, nếu muốn xậy dựng một nhân vật hoàn toàn mới mà không có mối quan hệ hay thông tin nào trước đó thì so với tiến độ quay bây giờ là không hợp lý."
Giang Hiểu Tình nhìn cô: "Đúng thế.
Nhưng mà tớ nghĩ muốn hói đầu luôn mà vẫn chưa nghĩ ra phải nhét thêm nhân vật mới nhiều phân cảnh ở đâu."
Cố Niệm chớp mắt cười tinh quái:
"Vậy nên tớ có một ý mới--"
"Hử?"
Cô cầm bút điện tử vẽ trên màn hình một vòng, quay lại nhìn hai cô ấy:
"Các cậu còn nhớ trong bối cảnh ban đầu của kịch bản, kiếp trước nữ chính có gặp một đoá hoa ưu đàm* nhiễm ma tính không?"
Giang Hiểu Tình suy tư hai giây: "Tớ nhớ rồi! Hoa ưu đàm nở khi Phật tổ tại thế, trời sinh Phật tâm linh nghiệm.
Trong kịch bản vì giúp nữ chính chắn một kiếp nạn nên mới nhiễm ma khí."
Tần Viên Viên bên cạnh cũng gật đầu: "Tớ cũng có ấn tượng, nếu không có nó thì nữ chính cũng không thể chuyển thế."
Giang Hiểu Tình: "Cậu định thêm phân cảnh nó hóa thành người sao? Nhưng mà phân cảnh kiếp trước đã quay xong hết rồi, nếu quay lại cả đoàn phim đều sẽ không hài lòng đâu."
Cố Niệm: "Không phải ở kiếp trước, mà là chuyển thế."
Thấy cô ấy không hiểu lắm, Cố Niệm mới nói tiếp:
"Hoa ưu đàm vì nữ chính nhiễm ma khí, chuyển kiếp thành người."
Trong phòng yên lặng vài giây, Giang Hiểu Tình có xúc động muốn sùng bái Cố Niệm một lần nữa.
"Cố đại đại, mới nghe thôi mà đã thật là cảm cmn động luôn á!"
Tần Viên Viên: "Thánh vật chốn Phật đàn vì yêu mà đọa ma, sinh dục niệm, động phàm tâm--, nhân vật này quả thực rất hay."
"Vậy, chúng ta quyết định như vậy nhé?" Thấy hai người đều tán đồng, Cố Niệm có phần nhẹ nhõm.
"Được!"
Ba người họ nhanh chóng quyết định, Cố Niệm vui vẻ: "Vậy các cậu tìm tư liệu về hoa ưu đàm nhé, có thể sẽ hơi khó tìm, tớ sẽ viết hồ sơ chi tiết cho nhân vật."
Giang Hiểu Tình: "Vất vả cho bảo bối rồi~ Có muốn tớ đề cử một vài ca khúc cho cậu tìm linh cảm không? Nho giáo? Đạo giáo? Hay Phật giáo??"
Cố Niệm bận rộn với notebook cũng không ngẩng đầu lên: "Tớ vẫn thường nghe mà."
"A? Là gì vậy mau đề cử cho tớ với."
Cố Niệm: ""
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên: ☺
Cô ấy lau mặt, bật ngón tay cái kính nể: "Xem như cậu lợi hại."
Tần Viên Viên: "Tớ cảm thấy là thích hợp để nghe nhất."
Giang Hiểu Tình nghe vậy hưng phấn nhảy tưng tưng: "Đúng đúng đúng! Tuyệt tác , tớ vừa định nhắc tới, Manh Chi nữ thần là số một aaa!"
Tay đang cầm bút của Cố Niệm dừng lại.
Tần Viên Viên do dự, lại nằm bò trên bàn: "Nói đến chuyện này, bên ngoài đều nói biên kịch chính của Trác Diệc Duyên chính là Manh Chi, các cậu nói xem là thật hay giả?"
Giang Hiểu Tình bĩu môi: "Không có khả năng!"
Tần Viên Viên: "Tớ nghe nói cả đoàn phim đều tin thật, hình như là trong lúc phỏng vấn có người hỏi về vấn đề này, sau đó Trác Diệc Huyên cũng không phủ nhận."
"Thôi đi." Giọng điệu cô ấy đầy chán ghét.
"Manh Chi đại đại là nữ thần số một của tớ, còn Trác Diệc Huyên kia á, bút danh Dưới ánh đèn xanh của cô ta chỉ lấy từ mà thôi, tác phẩm trước của cô ta dính nghi vấn sao chép, vậy nên mới có một màn marketing mù mờ cho rằng cô ta là Manh Chi."
Tần Viên Viên: "Nhưng văn phong của cô ta có điểm giống Manh Chi."
Giang Hiểu Tình nghe vậy càng không thích, hận không thể tố cáo cho cả thiên hạ biết: "Rõ ràng cô ta đang bắt chước! Tớ khinh! Vẽ hổ không xong phản thành cẩu.
Fans Manh Chi bọn tớ ghét nhất cô ta!"
"Vậy sao." Tần Viên Viên quay sang hỏi người đang im lặng nãy giờ: "Cố Niệm, cậu nghĩ sao?"
"Nghĩ cái gì--" Cố Niệm cứng đờ vẽ vẽ, thuận miệng hỏi.
"Việc của Manh Chi và Trác Diệc Huyên ấy, tớ nhớ hôm trước trong máy tính của cậu có lưu , cậu cũng thích Manh Chi đúng không?"
"...Cũng được." Cố Niệm dùng bút điện tử gãi gãi trán, giọng nói không cảm xúc: "Cũng có thể là cô ta thì sao."
"..." Này này này! Giang Hiểu Tình muốn làm cho ra lẽ bị Tần Viên Viên kéo về.
"Đừng quấy rầy cậu ấy sáng tác, có bao giờ cậu thấy cô ấy để ý bát quát đâu."
"Cũng đúng."
Đúng lúc này điện thoại Cố Niệm truyền đến một tiếng chuông ngắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới