Edit: Đầu Gỗ
5 giờ chiều, Lạc Tu lấy lại toàn bộ vật phẩm cá nhân đã bị "cưỡng chế" tịch thu từ quản gia đang tươi cười hiền từ.
Quản gia Lâm Dịch quan tâm săn sóc hỏi anh: "Hôm nay cậu phải trở về bên kia sao?"
Lạc Tu: "Vâng, phiền quản gia Lâm thay cháu chào ông nội một tiếng."
Lâm Dịch ngẩn người: "Cậu không đích thân đi chào tạm biệt lão tiên sinh sao?"
"Cháu không đi."
Lâm Dịch chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt hơi đơ.
Ông làm việc cho Lạc lão gia đã lâu, tận mắt nhìn thấy Lạc Tu làm một đại thiếu gia ôn lương chuẩn mực, hai mươi năm nay trong những chuyện lễ nghi đại thiếu gia luôn giữ phép tắc, loại chuyện thất lễ như rời nhà đi mà không thông báo với người lớn thế này xưa nay chỉ có tiểu thiếu gia mới dám làm.
Không lẽ bởi vì lần này Lạc lão gia một mực cưỡng chế mang cậu ấy về nhà hơn nữa còn tịch thu hết mọi thiết bị liên lạc nên mới chọc giận đại thiếu gia vốn lạnh nhạt không quản sự đời?
Lạc Tu vốn đã đi ra ngoài, thong thả ung dung đeo đồng hồ, ngón tay thon dài đang chỉnh lại dây đồng hồ, nhận thấy người đi đằng sau không nói gì, anh khẽ nghiêng người.
Đôi mắt màu nâu ôn hoà nhìn quản gia trong chốc lát, cười nhẹ.
"Cháu không giống Lạc Trạm, không làm những chuyện giận dỗi nhàm chán như vậy."
Quản gia thở phào nở nụ cười: "Vậy cậu đang là?"
"Huống chi giữa ông nội và cháu vốn dĩ không có cơ sở tình cảm để giận dỗi."
"......"
Cục đá vừa mới buông xuống trong lòng quản gia lập tức nghẹn lại.
Ngập ngừng khó xử một lúc ông mới lên tiếng.
"Thật ra lão tiên sinh rất quan tâm cậu, chỉ là cậu hiểu chuyện từ nhỏ còn tiểu thiếu gia tình tình nghịch ngợm, cho nên người lớn trong nhà càng thêm..."
Lời ông nói được một nửa, người đàn ông đứng trên thảm thêu hoa văn ngoài hành lang rũ tay xuống, không tiếng động nhếch khoé môi.
Quản gia Lâm Dịch không nói thêm được nữa.
Lòng người chính là như vậy, không phải máy móc, cán cân trong lòng luôn sẽ nghiêng về một bên, cho dù chính bản thân không muốn thừa nhận thì thiên vị mãi mãi tồn tại.
Huống chi trong chuyện Lạc Tu Lạc Trạm, không chỉ riêng ông cụ Lạc mà còn những người trong dòng họ Lạc thậm chí người ngoài bàn tán đôi ba câu cũng đều rõ ràng.
Mấy lời này của ông cũng chỉ lừa mình dối người.
"Quản gia Lâm đừng nghĩ nhiều," Lạc Tu giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của ông, giọng điệu ôn hoà, "Ông nội muốn cháu trở về đóng cửa nhận lỗi, ba ngày này cháu đã làm như ông mong muốn.
Còn chuyện cháu đi mà không đến chào ông..."
Quản gia ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Lạc Tu cười: "Tính tình ông nội và Lạc Trạm giống nhau, ông muốn tính toán, cháu không đến thì thôi, đến gặp ông nội lại không nhịn được mà nói thêm vài câu."
Quản gia hiểu ý anh, bất đắc dĩ bật cười: "Thì cậu nói qua loa vài câu thôi?"
Lạc Tu mỉm cười cụp mi mắt, không trả lời lại.
Quản gia nhìn ra anh đang tỏ ý cự tuyệt, do dự một lúc mới hỏi: "Chỉ vì Cố tiểu thư kia sao?"
Mí mắt Lạc Tu khẽ động, nhưng anh không nói gì.
Đến khi anh ngước mắt lên lại đột nhiên nở nụ cười ôn hoà hỏi sang chuyện khác: "Quản gia Lâm cảm thấy trước kia cháu không từ chối cũng không phản kháng, chỉ làm đại thiếu gia ôn thuần nghe lời của nhà họ Lạc là vì sao?"
Quản gia cười khổ: "Có lẽ bởi vì cậu cảm thấy những người đó những việc đó đều không quan trọng."
"Đúng vậy."
Lạc Tu nhét một tờ giấy vào túi áo vest của quản gia, tay vỗ vỗ: "Nhưng bây giờ thì có rồi."
"......"
Quản gia giống như bị vật gì đó chặn lại.
Đến khi bóng lưng kia khuất khỏi tầm nhìn của ông sau hành lang dài, ông mới hoàn hồn lấy tờ giấy nhét trong túi áo, mở ra xem.
Nhìn mấy hàng chữ in trên giấy và chữ ký dưới góc, quản gia lắc đầu cười khổ.
"Người càng nghe lời, đến khi ương ngạnh lên càng đòi mạng người."
Nhận được thông báo, tài xế đi đến gara tư nhân của Lạc Tu lấy xe sau đó mới đến nhà họ Lạc đón người.
Lúc Lạc Tu xuống lầu thì anh ta đã đợi được một lúc.
"Lạc tiên sinh."
"Làm phiền anh phải đến giờ này rồi."
"Không không, công việc của tôi mà, anh khách sáo rồi."
"......"
Lạc Tu ngồi bên trong xe, tay cầm máy tính bảng lên để xử lý tài liệu công ty chất đống, anh nói với tài xế đã khởi động xe, "Chờ tôi mười phút nữa."
"Vâng."
Tài xế lập tức gật đầu, cũng không hỏi thêm lý do tại sao.
Kim giây trên đồng hồ quay từng vòng, người đàn ông trong kính chiếu hậu đặt máy tính bảng xuống, cũng gỡ mắt kính trên sống mũi, tựa như mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế.
Ánh mắt tài xế nhướng lên mấy lần như muốn tìm cớ để nói chuyện.
"Có chuyện gì anh cứ nói đi."
"......!"
Giọng nói đột nhiên vang lên từ ghế ngồi phía sau khiến tài xế giật nảy mình, anh ta quay phắt lại nhìn thì phát hiện người nọ cũng không nhìn mình, thậm chí hai mắt cũng không mở ra.
Tài xế: Gặp quỷ hả trời.
Bị vạch trần, tài xế chỉ có thể ấp úng mở miệng: "Hôm nay tôi đến gara của anh lấy xe, thấy một chiếc xe qua tay giá rẻ, khụ, xe cũ đậu ở đó.
Không phải của anh đâu đúng không?"
Tài xế vừa nói vừa âm thầm sang chấn tâm lý, đặc biệt hình ảnh chiếc xe cà tàn nghênh ngang đậu trước một dãy siêu xe, cái loại chấn động thị giác này không khác gì một đàn ngựa Đại Uyển đứng cạnh một con lừa.
Tài xế vẫn còn bị hình ảnh này làm cho choáng váng thì đã nghe thấy từ hàng ghế sau có tiếng đáp nhẹ hẫng.
Lạc Tu: "Của tôi đấy."
Tài xế kinh sợ: "?"
Lạc Tu: "Tôi mới mua không lâu, gần đây lái thay đi bộ thôi."
Tài xế: "???"
Tài xế chưa kịp tự hỏi "Trong đầu kẻ có tiền rốt cuộc chứa cái gì" thì cửa sổ xe đã bị người ta gõ nhẹ.
Lạc Tu nhấc tay, cửa sổ xe bên cạnh anh hạ xuống.
Người ngoài xe lập tức đi đến bên cạnh, hơi cúi người: "Đại thiếu gia."
Người ngoài xe không phải ai khác, chính là vệ sĩ hôm trước đứng dưới khu chung cư của Cố Niệm đã mời Lạc Tu về nhà họ Lạc.
"Hai ngày nay mọi người vất vả rồi." Lạc Tu ôn tồn nhìn ra ngoài cửa xe.
"Chuyện đại thiếu gia đã căn dặn, làm tốt là chức trách của chúng tôi."
"Cô ấy vẫn luôn ở nhà hai ngày nay à?"
"Vâng, ngoại trừ đi siêu thi mua thực phẩm thì Cố tiểu thư không đi nơi khác, có điều..."
Gương mặt Lạc Tu khựng lại, ánh mắt cũng hơi lạnh đi.
"Có điều cái gì?"
Vệ sĩ đứng bên ngoài xe nói tiếp: "Tôi vừa nhận được điện thoại, chạng vạng hôm nay lúc Cố tiểu thư từ bên ngoài trở về có gặp một người bạn nam giới ở dưới lầu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới