Cảm nhận sự nguy hiểm nhưng Hạ Linh không kịp phản ứng, Lâm Hạo thì đang bị con rồng che khuất tầm nhìn.
Quỳnh Chi vội nhảy lên chắn ngang đường đi của tia sáng và rồi...cô bé rơi bịch xuống đất với đôi mắt trắng dã.
Tay chân xụi lơ như thể chỉ còn là cái xác không hồn.
KHÔNG!!!
Hạ Linh gào lên, trời đất sụp đổ khi cô bé nhìn thấy Quỳnh Chi nằm đấy như thể không còn sự sống.
Lâm Hạo vội hét lớn: “TẬP TRUNG! ĐỪNG BỎ CUỘC!!!”
Giọng nói của Lâm Hạo kéo cô bé quay về thực tại.
Chỉ cách một chút xíu nữa thôi là cô bé chạm đến Tam long bảo.
Giờ phút này phải gạt bỏ mọi nỗi đau để hoàn thành sứ mệnh.
Mặc nước mắt lăn như mưa, mặc trái tim tan nát vì những người bạn lần lượt rời bỏ cô bé ra đi.
Hạ Linh rướn người cố vươn tay về phía Tam long bảo.
Ngay lúc đó, dường như con rồng cảm nhận được điều gì đó.
Bỗng dưng nó không điên cuồng phun lửa nữa mà đứng khựng lại và lúc lắc đầu như thể muốn hất Hạ Linh rơi xuống.
Hạ Linh cố sống chết vẫn bám chặt vảy rồng không rời.
Cảm giác vảy rồng đâm vào tay chân đau thấu xương nhưng cô bé vẫn không nao núng.
Nỗi đau thể xác làm sao so được với nỗi đau tinh thần cô bé phải chịu đựng.
Nó đã tạo thành nguồn sức mạnh to lớn giúp Hạ Linh vẫn bám trụ được.
Cô bé dùng hết sức nhảy lên, một tay đã nắm được vào sừng của con rồng, tay kia cố vươn ra để chạm vào Tam long bảo.
Lão pháp sư đang lầm rầm đọc gì đó, bỗng nhiên hàng trăm đứa trẻ trong bộ đồ ngủ xuất hiện.
Và rồi hành trăm con dao đồng loạt bay về phía Hạ Linh với tốc độ như tên bắn.
Ngay khi bàn tay Hạ Linh vừa chạm được vào Tam long bảo cũng là lúc hàng trăm mũi dao đó cắm phập vào cơ thể Lâm Hạo.
Chính cậu đã lao lên chắn ngang đường đi của những mũi dao để ngăn chúng không làm hại đến Hạ Linh.
Hạ Linh tiến tới chỗ Quỳnh Chi, cô bé sợ hãi tột độ khi người Quỳnh Chi lạnh ngắt và không còn chút hơi thở.
AAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...!
Chợt thấy Lâm Hạo đang nằm trong vũng máu.
Hạ Linh vội chạy tới, một tay cô bé nâng đầu cậu lên, một tay run rẩy sờ từng chiếc dao đang cắm sâu vào cơ thể cậu.
Máu chảy ào ạt thấm đẫm chiếc áo cậu đang mặc.
Lâm Hạo cúi gập người và cứ mỗi một tiếng ho thì cậu lại phun ra một bụm máu.
Hạ Linh hét lên một tiếng bi ai, vang vọng khắp khu rừng.
Và rồi Tam long bảo cũng được cô bé rút ra khỏi đầu con rồng.
Ngay khi bàn tay Hạ Linh vừa chạm được vào Tam long bảo cũng là lúc hàng trăm mũi dao đó cắm phập vào cơ thể Lâm Hạo.
Chính cậu đã lao lên chắn ngang đường đi của những mũi dao để ngăn chúng không làm hại đến Hạ Linh.
AAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...!
Hạ Linh hét lên một tiếng bi ai, vang vọng khắp khu rừng.
Và rồi Tam long bảo cũng được cô bé rút ra khỏi đầu con rồng.
Một tiếng BÙM! long trời lở đất vang lên và con rồng biến mất.
Hạ Linh rơi xuống...
Mặc dù trong cơn hấp hối nhưng Lâm Hạo vẫn kịp thời tạo ra một tấm nệm bằng đất để đỡ lấy cô bé.
Lại một luồng sáng đỏ bay tới.
Hạ Linh đưa Tam long bảo lên, nó tạo thành một tấm màng bao bọc quanh cô bé.
Và luồng sáng đỏ không thể làm gì được cô bé.
Hạ Linh tiến tới chỗ Quỳnh Chi, cô bé sợ hãi tột độ khi người Quỳnh Chi lạnh ngắt và không còn chút hơi thở.
Chợt thấy Lâm Hạo đang nằm trong vũng máu.
Hạ Linh vội chạy tới, một tay cô bé nâng đầu cậu lên, một tay run rẩy sờ từng chiếc dao đang cắm sâu vào cơ thể cậu.
Máu chảy ào ạt thấm đẫm chiếc áo cậu đang mặc.
Lâm Hạo cúi gập người và cứ mỗi một tiếng ho thì cậu lại phun ra một bụm máu.
Cảnh tượng hết sức đau lòng.
Lâm Hạo gắng gượng nói gì đó nhưng không còn đủ sức.
Cả người cậu run lên từng đợt không ngừng.
Hạ Linh ôm chầm lấy Lâm Hạo.
Cơ thể đang run bần bật của Lâm Hạo dần ngừng run.
Và rồi...!hai tay cậu buông thõng, đôi mắt từ từ khép lại.
Hạ Linh nhẹ nhàng đặt Lâm Hạo xuống, cô bé gạt nước mắt rồi đứng vụt dậy.
Biết rằng không thể làm gì khi Tam long bảo đang nằm trong tay Hạ Linh.
Lão pháp sư bắt đầu tỏ ra sợ hãi.
Lão tự biến mình thành cơn gió và bỏ chạy.
Tuy nhiên lão quên rằng giờ đây Hạ Linh cũng có sức mạnh của gió.
Hạ Linh bám sát lấy lão pháp sư và dồn lão vào một vách đá.
Lão pháp sư trưng ra vẻ đáng thương của một cụ già: “Hãy tha cho ta...!ta chỉ là một mảnh linh hồn ốm yếu, cháu gái yêu quý, hãy tha cho lão già này...”
Hạ Linh gào lên: “ THA? Vậy ai tha cho các bạn của tôi đây? Ông hãy trả lại họ cho tôi thì tôi sẽ tha cho ông.
HÃY MANG HỌ TRỞ LẠI ĐI!”
“Ta có cách, cháu gái à, chỉ cần cháu gái đưa Tam long bảo cho ta, ta sẽ có cách hồi sinh họ trở lại...”
Hạ Linh đứng khựng lại, trong phút chốc, đầu óc cô bé trở nên thật hỗn loạn.
Nhưng rồi Hạ Linh lấy lại được sự sáng suốt, cô bé hướng ánh mắt sắc như dao về phía lão pháp sư và nói dằn từng tiếng: “Ông đã lừa tôi một lần, đừng tưởng tôi ngu để bị ông lừa thêm lần nữa.”
Dứt lời cô bé dùng hết sức bình sinh đâm mạnh Tam long bảo vào tim lão pháp sư.
Một tiếng kêu chói tai vang lên.
Cả thân hình lão pháp sư vặn vẹo méo mó và rồi lão tan biến như thể chưa từng tồn tại.
Hạ Linh vẫn đứng đó như trời trồng.
Thời gian trôi qua như thể cả thế kỷ.
Xung quang yên ắng và vắng lặng đến lạ lùng.
Chợt tiếng lá xào xạc trong gió vang lên làm cô bé bừng tỉnh.
Hạ Linh dần đi đến thi thể Quỳnh Chi, nó ôm cô bạn vào lòng và khóc nức nở.
Cả hai đứa gắn bó với nhau từ thủa ấu thơ.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngũ Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngũ Long, truyện Ngũ Long , đọc truyện Ngũ Long full , Ngũ Long full , Ngũ Long chương mới