"Xin lỗi Tử Y, xin lỗi vì chẳng thể đem em rời khỏi nơi tăm tối này.
Nếu như được, hay rời khỏi đây, rời khỏi kẻ độc ác này.
Chạy càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay đầu lại."
Một giọng nói cứ không ngừng vang lên bên tai cô, thúc giục cô, khuyên ngăn cô.
- Đau không?
- Đau lắm!
- Đừng buồn, nước mắt sẽ rơi.
Đừng khóc, kẻ xấu sẽ cười.
Đi, tôi đưa em đi.
- Đi đâu bây giờ? Em không có nhà để về.
Không có ai để nương tựa.
- Có tôi, tôi làm nhà của em.
Từ giữa hai khóe mắt chảy ra hai dòng lệ mặn đắng.
Một cái ôm thôi cũng đủ khiến cho trái tim vốn dĩ đã lạnh lẽo của cô bỗng chốc được sưởi ấm.
Khi Tử Y lần nữa tỉnh dậy, mùi khói thuốc thoang thoảng trong căn phòng.
Cô nhìn lên trần nhà trắng toát.
Vẫn là trong căn phòng ngủ quen thuộc ấy.
Thì ra mới nãy là cô mơ sao, mơ thấy bản thân mình rời khỏi đây, được tự do, không còn đau khổ nữa.
Thì ra sau khi tỉnh dậy, tất cả chỉ còn là một giấc mơ viễn vông.
Cô đưa tay xuống dưới bụng, nhẹ nhàng sờ lấy bụng mình.
- Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?
- Bác sĩ con tôi sao rồi?
- Đứa bé vẫn bình an, phu nhân yên tâm.
Cô nghe bác sĩ Trịnh nói như vậy, trong lòng liền như trút được gánh nặng.
Lúc nãy, cô cứ tưởng là đứa bé đã rời bỏ cô mà đi rồi.
- Xin lỗi thiếu phu nhân, lúc đó tôi thật sự không còn cách nào khác.
- Không phải lỗi của ông, tôi biết là do Tống Dịch yêu cầu ông cứu Hà Nghiên Nhi trước.
Phải rồi, nếu như phải lựa chọn, hắn thà làm tổn thương cô cũng không muốn để cô ta phải chịu ấm ức.
Là do cô ngu ngốc thôi.
Có tiếng bước chân bên ngoài cánh cửa, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện vậy mà lại là hắn.
Giờ này sao hắn lại ở đây chứ? Sao không ở bên cạnh ôm ấp người tình của hắn đi, sao lại đi bận tâm đến cô làm gì?
Bác sĩ Trịnh thấy hắn đi vào, liền cúi đầu chào, sau đó cẩn thận dặn dò cô.
- Thiếu phu nhân cô nên tịnh dưỡng thật kỹ.
Tránh để bản thân kích động và hoạt động mạnh.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ kia nhìn đến Tống Dịch, trong ánh mắt lại ẩn chứa đầy sự căm phẫn.
Lúc nãy ông thấy thái độ lạnh lùng của hắn đối với cô, ông đã rất bức xúc.
Rõ ràng là cô đang có thai lại bắt cô đi quỳ dưới nền đất, hắn ta có còn là con người không vậy?
Đến ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con vậy mà hắn còn nỡ đối xử với cô như vậy sao?
- Tống gia, ngài cũng nên quan tâm đến thiếu phu nhân hơn đi.
Dù sao thì cơ thể của cô ấy cũng đang rất yếu...!
- Tôi biết rồi.
Sau đó lại cúi chào cô một lần nữa rồi ra về.
- Chú vào đây làm gì? Tôi không muốn thấy mặt chú.
Chú đã làm gì Cố Thành rồi?
Hắn nghe cô nhắc đến tên gã đàn ông trẻ tuổi kia, trong lòng liền nổi lên tia căm phẫn.
Hắn tiến đến bóp chặt lấy cằm cô, mặc cho cô còn đang yếu ớt như vậy.
- Vừa mới tỉnh dậy đã nhắc đến tên đàn ông kia rồi.
Em không sợ tôi giế t chết hắn ta hay sao?
- Nếu như chú dám giết cậu ấy, tôi cũng sẽ không cho Hà Nghiên Nhi của chú được sống yên thân đâu.
Tôi độc ác lắm đó, chú không biết sao?
- Giỏi, em giỏi lắm.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ, truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ , đọc truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ chương mới