"Cuộc đời này của tôi có ba điều hối hận: Một là sinh ra không được cha thương mẹ yêu, hai là gặp được chú, ba là đồng ý gả cho chú.
Tôi cứ ngỡ gặp được chú là may mắn của cuộc đời tăm tối này nhưng hóa ra tất cả những đau khổ của tôi đều là do chú mang đến.
Những đêm ngồi bó gối trong đêm khuya lạnh lẽo chờ chú về, những chiếc áo được là thẳng nhưng chú lại nhẫn tâm vứt vào thùng rác.
Những chiếc lồng canh tôi tự tay nấu cho chú, chú cũng chưa từng động đến một lần nào.
Có lẽ đối với chú, tôi chẳng qua cũng chỉ là một loại rác rưởi muốn vứt đi mà thôi.1
Tống Dịch, tôi hối hận rồi, tôi không muốn yêu chú nữa.
Tôi không muốn hèn mọn mà yêu chú nữa.
Nếu như có kiếp sau, tôi cũng không muốn phải gặp lại chú nữa."
Chiếc nhẫn kết hôn của hai người cũng được cô đem trả lại trên bàn.
Đối với cô trước đây, chiếc nhẫn này từng là một thứ gì đó thiêng liêng và quý giá buộc chặt số phận của hai người.
Bây giờ cô đem nó trả lại cho hắn, muốn đem tình cảm này trả lại cho hắn.
Nhưng vết nhẫn sớm đã in sâu trên ngón tay cô, thời gian của thời niên thiếu đã trôi qua, có những thứ sớm đã trở thành một thói quen khó bỏ.
Cuối cùng ta còn lại gì cho nhau?
Mà có lẽ đối với hắn bảy năm đó chẳng qua cũng chẳng đáng là gì.
Làm sao so được với hai năm bên cạnh cô ấy.
Cô chưa từng dám hỏi hắn, hắn có yêu cô không? Bởi vì trong thâm tâm của cô đã biết rõ câu trả lời rồi, một kẻ thế thân như cô sao lại đi tham lam cái thứ tình cảm xa xôi như vậy chứ?
Có những thứ tình cảm không thể mãi tự lừa mình dối người được.
Thà đau, nhưng chỉ đau một lần rồi thôi, còn hơn là chịu dày vò trong đau khổ.
Thì ra cô lại một mình chịu đựng đau khổ đến như vậy.
Thì ra cô lại hận hắn đến như vậy.
- Đi, mau đuổi theo con bé.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải mang Tử Y về đây cho tôi.
Hắn vò nát đơn ly hôn trong tay.
Hắn thật sự không ngờ cô lại dám cả gan dám rời đi khi chưa có sự cho phép của hắn.
Cô lại lần nữa bỏ rơi hắn.
Hắn như phát điên lên, lập tức phái tất cả vệ sĩ đi tìm kiếm cô quay về.
Cô đã đi đâu được cơ chứ?
Cô đang bị bệnh kia mà.
Chẳng lẽ là quay về nhà họ Đường, không đâu, nếu vậy bọn họ đã gọi cho anh rồi.
Vậy thì cô rốt cuộc đã chạy trốn đến nơi nào rồi.
Đầu óc hắn càng nghĩ càng cảm thấy choáng váng, lại càng dâng lên cơn cuồng giận mà thôi.
Cô lừa hắn, cô đã nói đợi phẫu thuật thay tim xong mới rời đi kia mà.
Sao cô lại lần nữa bỏ rơi hắn?
- Tử Y, em đúng thật là quá to gan mà, sao em lại dám rời đi.
Tại sao, tại sao, tại sao vậy chứ?
Hắn đập mạnh xuống bàn.
Dường như cũng không kìm nén hết sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Hắn muốn tìm cô.
Hắn muốn mang cô quay về, nhưng để làm gì chứ?
Trái tim cô đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Cũng không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Cô mệt rồi nên cô buông tay đi thôi.
Đó là giải thoát cho cô, cũng là giải thoát cho hắn.
- Tại sao lại không ai ngăn cản cô ấy? Các người lại để cô ấy đi sao?
Thím Vương im lặng nhìn hắn, chỉ biết thở dài, mới nãy lúc cô rời đi, rõ ràng bà đã thấy, rõ ràng là bà có thể tiến lên ngăn cản nhưng mà bà đã không làm vậy.
Cô chịu khổ đủ rồi, đáng thương đủ rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ, truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ , đọc truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ chương mới