Ngày mà Bạch Chi chết là một ngày mưa lớn.
Hắn đứng đó, ngay giữa nghĩa trang lạnh lùng, gió thổi quật ngang qua người hắn.
Nhưng hắn lại không thấy lạnh.
Hắn chỉ thấy đau thôi.
Đau như trái tim bị ai đó bóp chặt.
Từ đó hắn không còn yêu nữa.
Hay nói cách khác, đối với hắn, cái gọi là tình yêu đó không còn quan trọng nữa.
Hắn không vui, hắn cũng chẳng buồn, hắn giống như một cái xác biết đi, biết nói.
Cho đến khi gặp hắn gặp được cô bé đó.
Bé gái mười hai tuổi, đôi mắt cô trong veo như những vì sao trên bầu trời đêm tối, trái tim đầy non nớt nhưng lại rất kiên cường.
Hắn lại như một lần nữa được nhìn thấy lại bóng dáng của Bạch Chi, hắn đem cô bé ấy nuôi dưỡng thành dáng vẻ của Bạch Chi.
Đó đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong trái tim lạnh lẽo của hắn.
Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn lại như sống lại những khoảnh khắc được ở bên cạnh Bạch Chi.
Nhưng mà hình như hắn quên mất rồi, cô là Tử Y, không phải là Bạch Chi của hắn.
Cô cũng có trái tim, có suy nghĩ riêng không ai có thể thay thế được, cũng hoàn toàn không thể bắt chước theo ai được.
Cô cũng có quyền được yêu thương, được hạnh phúc.
Nhưng hắn đã nhẫn tâm tước đoạt đi thứ hạnh phúc đó của cô.
Cô từng trao hắn trái tim yêu chân thành nhất.
Cô từng dùng sự nhẫn nại để bao dung trái tim tổn thương của hắn mặc cho trái tim cô cũng thương tích đầy mình.
Cô đã từng mong rất nhiều lần rằng đến một ngày nào đó, hắn có thể quay đầu lại nhìn cô một lần, cô từng hy vọng trái tim ấm áp của mình có thể cảm động trái tim sắt đá của hắn nhưng kết quả thì sao?
Hắn lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Để cho cô biết rằng, yêu một người không có gì là sai cả nhưng yêu không đúng người thì sẽ thật ngu ngốc.
Bảy năm bên nhau, nửa năm hôn nhân trôi qua đối với cô giống như một cơn ác mộng vậy.
Cuối cùng cùng nên kết thúc rồi.
Sau khi tỉnh khỏi cơn ác mộng này, ta là gì của nhau?
Lần thứ hai hắn đứng ở nghĩa trang, lại một người nữa phải vì hắn mà chết.
Lại một lần nữa hắn chính tay tiễn đưa thêm một người nữa vào mộ phần.
Chua xót thật, cũng nực cười thật.
Hắn lặng lẽ đi đến, đau lòng bốc một nắm đất đem bỏ vào mộ phần của cô.
Đôi bàn tay hắn chai sần, hốc mắt hắn đã đỏ ngầu, dường như đêm hôm qua hắn không tài nào chợp mắt nổi.
Cô đã chết rồi, cứ thế mà rời bỏ hắn.
- Con không tin đâu.
Tử Y không thể nào chết được.
Chát!
Tống phu nhân cũng không thể nhìn nổi bộ dạng của hắn lúc này liền đưa tay tát hắn một cái cho tỉnh.
Giờ phút này, hắn lại gào khóc, lại muốn ôm lấy cô.
Hắn lại phát điên cái gì chứ, không phải đây là kết cục hắn muốn sao?
Hắn chưa từng tin tưởng cô.
.
Truyện Teen Hay
Hắn cũng chưa từng yêu cô.
Hắn nghĩ mình xứng đáng khóc cho cô sao? Hắn không xứng!
- Mày điên đủ chưa? Tử Y con bé đã chết thật rồi.
Mày ở đây gào khóc cái gì chứ?
- Không kịp nữa rồi.
- Tống Dịch, giờ mày mới biết đau sao?
Hắn không trả lời, hắn biết nói gì đây? Người cũng đã chết rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ, truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ , đọc truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ chương mới