An Nhiễm thừa cơ liền dứt khoát đấm vào một bên mắt còn lại của hắn.
- Xong, thế là đủ hai bên mắt luôn rồi nhé.
Khỏi cần cảm ơn!
Anh Nhiễm đánh xong liền thừa cơ hội đó đẩy hắn ra rồi bỏ chạy thật nhanh.
Hắn chỉ có thể ôm lấy hai con mắt thâm tím nhìn cô rời đi.
Hắn nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Trong lòng thầm tự nhủ, có lẽ là bởi vì bây giờ đã mất trí nhớ nên cô mới đối xử với hắn như vậy thôi.
Nếu như là trước kia, thấy hắn ân cần với cô như vậy, cô chắc chắn sẽ không nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy đâu.
Quả thực, sau khi cô mất trí nhớ tính cách đã thay đổi đi rất nhiều.
So với một Tử Y trầm lặng và nhu nhược trước đây, An Nhiễm ngập tràn sức sống của hiện tại lại càng gây hứng thú với hắn hơn.
- An Nhiễm, tôi nhất định phải có được em.
Thư ký Trình ở bên ngoài lúc này mới chạy vào, nhìn thấy hai bên mắt vị tổng tài của mình đã thâm tím liền hốt hoảng không hiểu chuyện gì.
- Có chuyện gì sao chủ tịch?
- Không có gì.
Tôi chỉ là bị vợ đánh thôi, cậu còn không biết dìu tôi sao?
Thư ký Trình cũng phải ngớ người, hắn vừa mới nói, hắn bị phu nhân đánh sao? Nhưng một mặt tức giận hắn cũng không có, chỉ thấy bộ dạng bây giờ của hắn giống như một con gấu trúc bị bầm mắt thôi.
Chưa có lần nào Tống Dịch nhục nhã như lần này, lại bị cô đấm cho sưng cả hai mắt, giờ hắn còn chả nhìn thấy nổi đường đi.
Nên mới phải đành lên tiếng nhờ Trình Khiêm.
Hắn không trách cô đánh hắn, hắn chỉ trách cô tại sao lại ra tay toàn chỗ hiểm lại còn ra tay nặng như thế nữa chứ? Đấm hắn ra nông nỗi này.
- Chủ tịch giờ chúng ta đi đâu?
- Đuổi theo cô ấy!
- Nhưng mà chẳng phải ngài đang...
- Cậu không cần bận tâm, cứ lái đi là được rồi.
Nhớ đừng để cô ấy phát hiện ra đó.
Trời đêm mỗi lúc một trở lạnh hơn.
Đối với người bản địa có khi còn không thể nào chịu nổi cái lạnh thấu xương đó, huống hồ chi là đến người đã từng mang bệnh tim như cô.
Mỗi đêm trời trở lạnh là lồ ng ngực nơi trái tim đã từng được thay mới ấy lại nhức nhối không thôi.
Nếu như là bình thường, An Nhiễm sẽ cố gắng trở về nhà sớm trước khi màn đêm chợt buông xuống nhưng hôm nay lại bị Tống Dịch câu giờ làm mất thời gian của cô.
Nếu không, bây giờ hiện tại có lẽ là cô đang ở nhà rồi.
Sau khi đánh cho Tống Dịch một trận, cô liền chạy vụt đi, nghĩ lại tình cảnh lúc mới nãy thật sự là có chút sợ hãi, bây giờ cô mới kịp định thần lại, cũng may lúc mới nãy cô phản ứng nhanh.
Nếu không, không biết hắn còn làm ra chuyện gì quá đáng với cô hơn nữa.
Ánh đèn vàng vọt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống thân thể bé nhỏ của Anh Nhiễm, có chút mệt mỏi vương trên mi mắt.
Cô lang thang đi trên con hẻm nhỏ, chỉ mong sao mau chóng về tới nhà.
- Cô em, em đi đâu đó?
Chợt từ phía sau cô bất ngờ vang lên một giọng nói ồm ồm, pha chút cười ngả ngớn.
An Nhiễm giả vờ như không nghe thấy, trái tim đập loạn trong lồ ng ngực.
Đoạn đường phía trước vắng tanh không một bóng người, cô bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi ánh mắt đê tiện của gã đàn ông đang bám đuôi theo cô.
- Anh hỏi em đó, sao em không trả lời?
Đột nhiên cô phát hiện ra bước chân gã kia rất nhanh đã đuổi theo kịp cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ, truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ , đọc truyện Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ full , Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ chương mới