Tần Phong bình tĩnh nói: “Pháp y Lưu, con quỷ nhỏ trên vai muốn bò lên đầu của anh kìa. Lâm Phạm, đi."
Lâm Phạm đi cùng Tần Phong ra ngoài, Tần Phong mới hai mươi chín? Ấn tượng đầu tiên quả nhiên quan trọng. Hình tượng râu ria xồm xàm đánh sâu vào đầu, cô vẫn cho là Tần Phong chừng ba mươi tuổi, mặt đỏ lên trong nháy mắt, lúng túng.
Lâm Phạm đi theo sau lưng Tần Phong ra ngoài, gương mặt nóng hổi.
"Có phát hiện gì không?"
"Trên người thi thể có mùi thơm, không có linh hồn."
Tần Phong người cao chân dài, sải chân rất dài: "Còn gì nữa không?"
Lâm Phạm suy nghĩ một chút: "Thi thể rất bình thản."
Cô dùng từ “bình thản” này khiến cho Tần Phong quay đầu lại: “Nghĩa là gì?”
"Có lẽ trong lòng của anh ta không cho rằng đây là chết." Lâm Phạm nói ra suy đoán có khả năng hơn, nhíu mày suy tư chốc lát rồi nói: "Thi thể này hình như em đã gặp ở nơi nào."
“Ở đâu?”
Lâm Phạm lắc đầu: "Không nghĩ ra, kiểu tử vong như thế này nhìn quen mắt.”
Tần Phong như có điều suy nghĩ, nói: "Đi thôi, mời cô đi ăn cơm."
"Cảm ơn."
Tần Phong tìm một nhà hàng món ăn kiểu Trung Quốc.
“Thích gì? Có ăn kiêng không?” Tần Phong đưa menu cho cô, Lâm Phạm không nhận: "Gì cũng được."
Tần Phong nhìn cô một cái, cũng không đưa menu tiếp.
Chỗ ngồi gần cửa sổ, Lâm Phạm nhìn trời bên ngoài, đè lên vị trí trái tim, khó chịu ghê gớm.
Tần Phong chọn món ngon, rót nước cho Lâm Phạm.
“Sau này cô định thế nào?”
"Không biết." Nói thật, Lâm Phạm thật sự rối bời. Trên thế giới này, cô không có người thân, cũng không có bạn bè, thậm chí ngay cả ước mơ cũng không có.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh. Trong lúc ăn cơm, Tần Phong nhận được điện thoại, ở hiện trường phát hiện vụ án có phát hiện mới.
“Ghi nợ tôi hết, ăn xong bắt xe về nhé.” Tần Phong lấy một xấp tiền từ trong ví ra, đặt lên bàn: “Việc này không thích hợp với cô. Cô còn nhỏ, nên đi học.”
"Tôi không cần tiền, tôi không thiếu tiền."
Lâm Phạm cúi đầu uống canh, tóc mái cắt ngang trán che nửa mặt.
“Coi như tôi cho cô mượn đi. Sau này đưa tôi.”
Tần Phong cầm áo khoác đi nhanh ra ngoài. Anh đã ra khỏi cửa.
Lâm Phạm uống canh một cách cứng ngắt, uống rất lâu. Cô ngẩng đầu nhìn tiền trên bàn, trong lòng nghẹn ngào.
Tần Phong chọn không ít món. Lâm Phạm đóng gói những món chưa ăn, nhìn tiền một lúc rồi cũng thu lại.
Cô không về nhà, mà là đi đường Trung Minh. Lấy tiền của người, giúp người làm việc. Người bịp bợm có tài ăn nói này hẳn là không đáng tin, nhưng ở khu chung cư kia thì đúng là có thể nhìn thấy quỷ, đây là sự thật.
Có lẽ sẽ có phát hiện.
Lâm Phạm ngồi xe buýt đến khu chung cư nọ. Tám giờ tối, hôm nay không có trăng sáng. Toàn bộ khu chung cư đen kịt không có một tia sáng, lâm vào sự vắng vẻ hoàn toàn.
Lâm Phạm có thể xác định người phụ nữ trung niên mà cô gặp khi lần đầu tiên tới đây cũng không phải là người. Khu chung cư này không có người sống.
Vào trong lầu, cô dậm chân, hành lang đèn không nghe theo tiếng mà sáng. Vẫn tối tăm.
Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt có một người phụ nữ đứng đưa lưng về phía cô. Lâm Phạm có một khoảng thời gian không gặp quỷ, trước đó vẫn bị ám ảnh quỷ đanh đá Đổng Mạc kia, giương nanh múa vuốt không ai bì nổi, sợ sẽ bị bóp chết.
Lâm Phạm lại càng hoảng sợ, lập tức lui ra phía sau nửa bước: "Chị là ai?"
Người phụ nữ mặc đồ ngủ, cô ta vẫn đưa lưng về phía cô. Da đầu Lâm Phạm run lên, đi về phía trước nửa bước: "Này? Chị ơi?"
Cuối cùng người phụ nữ cũng quay đầu lại, Lâm Phạm và cô ta bốn mắt nhìn nhau. Đèn pin chiếu vào gương mặt trắng bệch của cô ta. Một đôi mắt vô thần, tóc dài rối tung, không vết thương bên ngoài rõ ràng nào.
Lâm Phạm vuốt ve trái tim, hiếm khi gặp được một con quỷ truyền thống, thở phào một hơi: "Cô không nói lời nào thì tôi đi đây.”
Cô ta đi xuống, nói đúng ra bay lướt.
- -----------------
Sân thượng của căn phòng cách vách, bọn họ không về nên Lâm Phạm chỉ có thể phơi quần áo trong phòng. Sợ ngày mai không đi làm được.
- ----
Lâm Phạm quét dọn xong dưới lầu rồi thì đi quét dọn trên lầu, lão già hô: "Đừng nên vào căn phòng phía Tây, quét dọn một phòng là được. Con của tôi nói để cô làm cơm tối, hôm nay cô làm cơm tối đi."
"Mắc vậy?" Lão già trừng lớn mắt: "Tại sao cô không đi cướp tiền luôn đi!"
Công ty bọn họ quy định nếu có loại tình huống giống như hiện tại thì cần nói rõ ràng cho khách: "Cái này là quy định của công ty."
“Không cho cô nấu cơm nữa. Cô lập tức quét dọn vệ sinh xong thì đi đi.”
Lâm Phạm cầm đồ lên lầu: “Vâng.”
Mùi máu tươi vẫn nồng đậm như trước. Mở phòng ngủ chính ra thì không thấy hình cô dâu đầu giường nữa. Hóa ra hình cô dâu đã để bên cửa sổ, phía trên hình là một bộ đồ được vứt lên. Trong lòng Lâm Phạm nghi hoặc, sao hình cô dâu lại ném dưới đất? Hình treo ở đầu giường sẽ không tự nhiên rớt xuống bên cửa sổ. Tại sao chủ phòng phải lấy hình? Vì sao vứt xuống đất? Vì sao dùng quần áo che lại? Cầm đồ bị rớt lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt nữ chủ nhân, Lâm Phạm ngơ ngẩn, lại càng hoảng sợ.
Hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại rồi đặt bức hình xuống.
Nữ chủ nhân qua đời, chính là nữ quỷ gặp được hồi tối hôm qua, khó trách lại quen vậy!
Quét dọn xong phòng ngủ chính, cầm theo thùng nước xuống lầu. Phần cuối cùng là dọn dẹp hết phòng vệ sinh. Người nhà này thói quen vệ sinh rất kém cỏi, vô cùng bẩn và buồn nôn. Lâm Phạm rửa khăn lau, cảm thấy có người ở nhìn mình, vừa quay đầu liền đối diện bà.
“Cô dùng một lượng nước nhỏ lướt qua thôi. Quá lãng phí.”
Lâm Phạm vội vàng tắt vòi nước đi: "Con biết rồi."
“Lúc trước tôi đã nói với con tôi không cần thuê con sen vì quá phí tiền, nó không nghe lời nên vẫn thuê. Con trai nhà tôi, đúng là quá hiếu thuận.”
“Con không phải con sen.” Lâm Phạm sửa lời.
“Cũng không khác nhau lắm, chỉ là sửa lại cách gọi mà thôi."
Lâm Phạm không muốn nhiều lời với bọn họ, thu dọn xong xuôi mọi thứ rồi nói: "Hôm nay con xong rồi, ngày mai gặp."
“Cô thật sự không nấu cơm?"
Lâm Phạm đi tới cửa cởi giày bọc dùng một lần, sửa soạn xong bèn bảo: "Là dì không cho con nấu cơm chứ không phải con không làm."
“Làm cơm cũng đâu mất công. Tiền quét dọn đưa cô cũng đủ rồi.” Bà ấy cãi cọ với cô. Lâm Phạm nhìn đồng hồ: "Hôm nay đã vượt quá thời gian rồi. Vượt qua nửa tiếng là phải thu dì thêm ba mươi, vì vậy hôm nay đến đây thôi. Con đi trước."
Lâm Phạm mới vừa lên xe buýt đã nhận được điện thoại từ quản lý. Giọng điệu quản lý có chút không tốt lắm: "Khách hàng gọi điện thoại đến khiếu nại cô. Cô làm gì vậy?"
"Nhà ai?"
“Biệt thự Sâm Tự.”
“Có phải khiếu nại không làm cơm không?” Lâm Phạm Nói: “Em cũng muốn nấu cơm, nhưng mà công ty chúng ta có quy định cần báo giá cho khách trước, đúng không?”
“Nói là nói như vậy, nhưng con của bọn họ mới là người bỏ tiền. Có tiền thì sẽ không quan tâm.”
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Trở về nấu cơm, công ty chi trả lộ phí cho em."
Lâm Phạm nhìn trời đã tối xuống ngoài cửa sổ: "Được rồi. À đúng rồi, em muốn hỏi thăm một việc, nữ chủ nhân biệt thự Sâm Sơn này qua đời như thế nào vậy, anh biết không?"
"Ai nói nữ chủ nhân nhà người ta qua đời? Đang sống nhăn nên em cũng đừng nói nhảm nữa. Nghe ở đâu mấy cái linh tinh, về sau không cho phép nhiều chuyện về khách hàng nữa."
“Em xin lỗi.”
Lâm Phạm trở về nấu cơm cho người ta. Nam chủ nhân đã đã trở về, nam chủ nhân đeo kính, chừng ba mươi tuổi. Cao nhồng ốm teo, dáng vẻ rất thanh tú, nói chuyện rất lịch sự.
“Ngại quá, là anh không nói rõ ràng với em. Vấn đề giá cả em không cần nói cho ba mẹ anh đâu, cứ làm là được rồi.”
Trên người anh ta cũng có mùi máu tươi, sắc trán tối tăm phiền muộn, Lâm Phạm gật đầu: "Em biết rồi."
Nam chủ nhân cúi đầu quay người muốn đi, Lâm Phạm mím môi nói: "Dạo này chị chủ không ở nhà sao?"
Nam chủ nhân sửng sốt, lập tức nhíu mày."Cái gì?"
"Tôi không thấy chị chủ. Chị ấy không sao chứ?"
“Đây không nằm trong phạm trù công tác của em.” Giọng điệu anh ta nói nặng, quay người đi nhanh
Đứa nhỏ trong phòng khách lại khóc lớn, không biết vì sao.
Nữ chủ nhân đã chết nhưng sao người nhà này một chút phản ứng cũng không có? Lâm Phạm có thể xác định chị chủ đã chết, không chết thì không có khả năng xuất hiện ở khu chung cư kia. Chết như thế nào đây? Ngoài ý muốn hay là anh ta giết?
Làm cơm xong, Lâm Phạm dọn xong bát đũa rồi mới lấy đồ rời đi.
Đã tám giờ tối. Cô lên xe buýt tìm được chỗ ngồi cuối cùng trên xe và ngồi xuống, thở ra một hơi. Sau đó lấy điện thoại ra đang muốn gọi cho Tần Phong thì bên cạnh có người đi tới, ngồi cạnh.
Lâm Phạm lật sổ địa chỉ, chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo kéo tới từng đợt. Quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa bị hù dọa tới xỉu ngang. Chà xát da gà nổi trên cổ vài lần, cô nhẹ giọng nói.
“Sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ quay đầu nhìn cô, ánh mắt không hề gợn sóng: "Tôi cũng không biết tại sao tôi lại ở chỗ này, nhưng tôi ngay ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!