NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 231: Lên đi, hỏng bét hết rồi
"Tên cứt chó! Ai là một bọn với đám trộm cướp các ngươi hả!" Hoa Nhất Đường giận dữ, ném quạt trong tay về phía Vân Trung Nguyệt, đương nhiên, là hắn dễ dàng tránh đi.
Hoa Nhất Đường càng tức giận hơn, cởi thêm một chiếc giày ném đi: "Thức thời thì mau giao đồ đã trộm ra, nếu không..."
"Nếu không Tịnh Môn sẽ khiến ngươi không thể bước một bước trong nhà Đường này!" Cận Nhược rống lên.
"Trời ơi, oan uổng quá~~" Ngữ điệu của Vân Trung Nguyệt mang theo đường lượn sóng mất nết: "Thứ nhất, chiếc bình rách Lò Việt vừa xấu vừa nặng, ta nhìn thôi cũng thấy chướng mắt, thứ hai, ta đâu có điệu đà như Hoa gia Tứ Lang (Hoa Nhất Đường ném chiếc giày thứ hai) khụ, có sở thích phong nhã, lấy tấm dạ y Kính Sa kia làm gì..."
"Ồ..." Lâm Tùy An rút Thiên Tịnh ra.
Vân Trung Nguyệt giật mình, liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng, lương tâm trời đất chứng minh, ta không trộm thật mà! Ta chỉ đến hóng hớt thôi, ta có thể thề với trời... ôi, lại có người đến góp vui..."
Ngoài cửa vang lên tiếng lộn xộn, Tống huyện lệnh dẫn một đám bất lương vội vàng xông vào: "Nghe nói Hoa trạch cũng mất đồ, chẳng lẽ lại là Vân Trung Nguyệt làm?!"
Một màn giật gân này của Tống huyện lệnh khiến sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn đi, trong nháy mắt, Vân Trung Nguyệt đã tựa như mây tan chảy trong ánh trăng, rồi biến mất.
Tống huyện lệnh tất nhiên không nhìn thấy Vân Trung Nguyệt, chỉ nhìn thấy không khí đám người ở Hoa trạch như lâm đại địch, sốt ruột đến mừng đấm ngực dậm chân: "Ôi chao, ta nói cái gì, không sợ trộm cắp chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, không ngờ tới ngay cả Hoa gia Tứ Lang danh chấn thiên hạ cũng không thoát được thì phải làm thế nào đây?!"
Da mặt Hoa Nhất Đường run lên, trong nháy mắt thay bằng nụ cười kinh doanh không chê vào đâu được, lấy một cái quạt gấp phương xuân đình mai từ trong ống tay áo, xòe quạt ra: "Tống huyện lệnh không cần lo lắng, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Hoa mỗ."
Tống huyện lệnh ngẩn ra: "Ý của Hoa Tứ Lang là gì?"
"Chuyện tối nay, đều nằm kế hoạch của Hoa mỗ." Hoa Nhất Đường thong thả đi xung quanh, chiếc quạt nhỏ lắc lắc: "Ban ngày, nghe Tống huyện lệnh kể lại hành vi của tên trộm này, Hoa mỗ đã suy đoán ra, tên trộm này chẳng những cực kỳ xảo quyệt, lại rất có khả năng có đồng bọn cùng hợp tác gây án. Nếu có đồng bọn, chỉ bắt được tên trộm này cũng không thể một lưới bắt hết, mà còn để lại hậu hoạn, cách tốt nhất là dẫn rắn ra khỏi động, trực tiếp quấy rầy đến Hoàng Long. Cho nên, Hoa mỗ đã đặt ra ba tầng bẫy."
Tống huyện lệnh mù mờ: "Ba, ba tầng bẫy?"
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Tầng thứ nhất, Hoa mỗ cố ý tuồng tin tức về giá trị ngàn vàng của đồ sứ Việt Lò tản ra ngoài, là vì muốn lấy bình sứ Việt Lò ra làm mồi nhử."
"Tầng thứ hai, sau khi vào đêm, Hoa mỗ bày ra thiên la địa võng ở trong trạch viện, mặt ngoài là vì phòng trộm, thực ra là vì muốn trừ bỏ cảnh giác của phi tặc, Hoa trạch thủ vệ càng nghiêm mật thì phi tặc lại càng yên tâm, lầm tưởng Hoa mỗ không có cách nào xử lý hắn, chỉ có thể bị động phòng thủ, như thế, mới có thể lớn mật đến đây trộm cắp."
"Tầng thứ ba, Hoa mỗ ở trong Thiên La Địa Võng cố ý để lại một đường thoát, là vì để cho phi tặc này có thể thuận lợi chạy trốn, sau đó, chúng ta đã có thể đuổi theo phi tặc một đường tìm được hang ổ của hắn, đến lúc đó, tất nhiên là có thu hoạch, diệt cỏ tận gốc, thiên hạ thái bình."
Tống huyện lệnh vỗ đùi một cái: "Mưu kế tốt! Không hổ là Hoa gia tứ lang!"
Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Chút kỹ xảo nhỏ thôi, chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là."
Mộc Hạ, Y Tháp, Tứ Thánh và đám hộ viện trong Hoa trạch đều cực kỳ sùng bái, Cận Nhược cũng thấy hơi mơ hồ, suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là như thế! Cho nên họ Hoa đã sớm phát hiện tên phi tặc tối nay trộm đồ không phải là Vân Trung Nguyệt, hơn nữa từ sớm đã thiết kế cạm bẫy, mời phi tặc vào cào, lời nói và hành động vừa rồi cũng là phần trong cạm bẫy... quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng đầy bụng mưu mô, thật quá đáng, đến cả người của mình cũng lừa gạt được!"
Lâm Tùy An: "..."
Cận Nhược đồ đệ cô cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc không quá linh hoạt, Hoa Nhất Đường tùy tiện lừa dối vài câu đã tin răm rắp.
Tên hoa Nhất Đường này rõ ràng là đang bịa chuyện để vớt vát tự tôn...... cái khác không nói, nhìn dưới vạt áo hắn đi... giày không còn, chỉ còn lại vớ, mỗi một bước đi đầu ngón chân lúng túng bấm lấy đất... may mà y bào rộng rãi lau đất, không có ai nhìn thấy.
Lâm Tùy An thậm chí có thể đoán được tiếng lòng của Hoa Nhất Đường lúc này: "Hoa Nhất Đường! Tiền có thể đứt, máu có thể chảy, mặt mũi của Hoa Tứ Lang không thể mất!"
Tống huyện lệnh nhìn Hoa Nhất Đường mà trong ánh mắt tràn đầy sao: "Dám hỏi Tứ Lang, kế tiếp nên làm như thế nào?"
Hoa Nhất Đường đắc ý cười: "Cận Nhược đâu?!"
Cận Nhược: "Hả?"
"Tống huyện lệnh, vị này chính là thiếu môn chủ Tịnh Môn danh chấn Nhà Đường, thuật truy tung giỏi nhất thiên hạ, dù là kẻ nào thì ở trong mắt hắn đều không thể che giấu được!" Hoa Nhất Đường nhiệt tình giới thiệu.
Tống huyện lệnh mừng rỡ: "Thiên hạ lại có kỳ nhân như vậy, thật sự làm Tống mỗ mở rộng tầm mắt!"
Cật Nhược được khen vui đến mức miệng ngoác đến lỗ tai: "Sư phụ, người có nghe thấy không, họ Hoa lần đầu tiên gọi ta là Thiếu môn chủ đấy!"
Lâm Tùy An: "Vi sư cũng thấy vinh quang lắm."
Hoa Nhất Đường làm tư thế mời: "Làm phiền thiếu môn chủ, mời..."
Cận Nhược túm vạt áo, hùng dũng hiên ngang đi vào nhà kho, ném dây đo mang theo bên người, từng tấc từng tấc quét dấu chân trên mặt đất.
Tống huyện lệnh và đám người bất lương rất tò mò, toàn bộ đều tụ tập ở bên ngoài nhà kho, duỗi cổ vây xem, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng tán thưởng cảm khái.
Hoa Nhất Đường thở dài một hơi, vội liếc mắt với Mộc Hạ, Mộc Hạ thầm hiểu, gọi người hầu đưa giày ngắn mới lên, Hoa Nhất Đường khập khiễng đi tới nơi ít ánh sáng, mang giày vào, Mộc Hạ cầm phất trần vòng quanh Hoa Nhất Đường một vòng, quét sạch bụi bặm dính dưới vạt áo, thay túi thơm mới cho Hoa Nhất Đường, kết quả lại công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô thơm ngào ngạt lấp lánh.
Lâm Tùy An liếc hắn: Ra vẻ, ra vẻ nữa đi.
Hoa Nhất Đường ho khan hai tiếng, làm bộ như không phát hiện sự khinh bỉ của Lâm Tùy An, lắc lư đứng ở bên ngoài đám người, ưỡn ngực ngẩng đầu lắc quạt, dáng vẻ như rất vững vàng.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao, truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao , đọc truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao full , Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao full , Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao chương mới