NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 251: Án này là hiểu lầm
Mông Lưu Trường Sử vừa bôi thuốc xong, rồi dùng một chiếc khăn bông khô ráo đắp lên, Địa Long cháy ấm áp dễ chịu khiến người ta chỉ muốn ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại, thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đó tiếng quản gia nói Cốc bộ đầu tới.
Cốc bộ đầu mang theo cả người khí lạnh đi vào phòng, Lưu Trường Sử hắt xì một cái, Cốc bộ đầu ngày thường rất biết điều hôm nay cũng không biết làm sao, hưng phấn giống như một đứa nhóc nhặt được mười cân kẹo: "Khởi bẩm Lưu Trường Sử, kẻ tặc đâm ngài bị thương đã bị bắt, Hoa tham quân đã tống vào nhà lao, đang chờ Gia Thứ Sử và ngài đến thẩm vấn."
Lưu Trường Sử bật dậy: "Cái gì? Nhanh như vậy?! Ui cha..."
Không cẩn thận lại đụng vào vết thương ở mông mà kêu lên thảm thiết.
Cốc bộ đầu: "Lưu Trường Sử, ngài chậm một chút, cẩn thận cái mông của ngài."
Lúc này ai còn để ý mông mẹt gì nữa, Lưu Trường Sử nhe răng há miệng nằm úp sấp trở về, lớn tiếng gọi quản gia, nói muốn đi phủ nha.
Quản gia cũng rất khó lòng, Lưu Trường Sử bây giờ không ngồi được, cũng không thể đi, chỉ có thể nằm sấp trên giường, quần còn không biết mặc ra sao thì phải ra ngoài như thế nào đây. Thương lượng một lúc lâu, vẫn là Cốc bộ đầu có cách, đặt một cái giường lên kiệu, bên trái dựng thẳng một cái cột, móc một cái màn lụa, trên giường trải ba tầng chăn bông, làm thành một cái "kiệu" đơn giản.
Lưu Trường Sử nhích người đắp chăn bông lên, tám kiệu phu cao lớn nâng đi, vừa ổn vừa nhanh, rêu rao bước đi, khiến người đi đường đều tò mò liếc xem.
Đang đi tới thì phía sau lại có tiếng vó ngựa, vừa khéo là đội ngũ của Gia Thứ Sử, Gia Thứ Sử cả người đầy thịt mỡ chồng chất trên lưng ngựa, khiến con ngựa thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầm đìa.
Lưu Trường Sử: "Gia Thứ Sử cũng nhận được tin của Hoa tham quân sao?"
Gia Thứ Sử: "Kẻ tặc đâm Lưu Trường Sử rốt cuộc là ai, sao dám lớn mật như thế?"
Cốc bộ đầu: "Là môn chủ công Phi Dương của Phù Sinh môn."
Lưu Trường Sử khiếp sợ, Gia Thứ Sử kéo mạnh dây cương, con ngựa thê lương r3n rỉ, chân trước giơ lên lui về phía sau hai tiếng, một người một ngựa đồng thời rơi xuống đất.
Ngựa: "Hí hí hí..."
Gia Thứ Sử: "Chân của ta a a a a..."
Nha lại đi theo luống cuống tay chân, vừa nâng ngựa, vừa nâng người, bận rộn một hồi lâu cuối cùng cũng cứu được Gia Thứ Sử ra, ngựa gãy chân, e là hết thuốc chữa, Gia Thứ Sử cũng gãy chân, không đến được phủ nha, lúc xe ngựa y quán đến kéo người, Gia Thứ Sử còn không quên nắm tay Lưu trưởng sử tha thiết dặn dò.
"Gia mỗ tin tưởng Hoa tham quân, án này giao cho Hoa tham quân toàn quyền thẩm tra xử lý!"
Sau một trận gà bay chó sủa, Lưu Trường Sử ghé vào trên giường tiếp tục lên đường, trên đường nghe Cốc bộ đầu thuật lại quá trình bắt giặc, Lâm nương tử dẫn người liên tục dọn sạch đường khẩu và tổng đường của Phù Sinh môn, một người đánh bại trăm người môn đồ, bắt sống môn chủ Công Phi Dương Phù Sinh môn."
Lưu Trường Sử nghe xong cằm suýt rơi xuống gối, nước miếng chảy ra một bãi lớn.
Trước cửa lớn nha ngục nha sai, bất lương và thư lại đứng chật ních, còn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới, Cốc bộ đầu đẩy đám người ra, đưa Lưu trưởng sử vào ngục thẩm đường, Hoa tham quân đã chờ đợi ở đó từ lâu.
Lưu Trường Sử không liếc nhìn Lâm Tùy An, tiểu nương tử này đúng là tuổi trẻ, cũng bị thương chảy máu như hắn thế nhưng tinh thần lại rất tốt, hiển nhiên cũng không có gì đáng ngại, ngục tốt phía sau nhìn nàng ánh mắt sùng kính vạn phần, còn thiếu đốt hương cầu nguyện nữa mà thôi.
Lưu Trường Sử đầu tiên khẳng định năng lực làm việc trác tuyệt của Hoa tham quân, tiếp theo là thuật lại chỉ thị của Gia Thứ Sử, cuối cùng uyển chuyển biểu đạt lòng cảm kích đối với Lâm Tùy An, buổi thẩm vấn chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên phải thẩm vấn tất nhiên là thủ lĩnh đám tặc nhân môn chủ Công Phi Dương, hắn cũng nâng lên, một chân máu đầm đìa nằm ở trên cáng, hai mắt trắng bệch, trong miệng nỉ non, ý thức không rõ.
Phương Khắc báo cáo: "Người bị thương, Công Phi Dương, nam, khoảng ba mươi tám tuổi, thân cao chín thước ba tấc, thể trọng bảy mươi cân, trên đầu gối bốn tấc xương đùi trái nát bấy, gân thịt gãy lìa, là vết thương do lưỡi dao sắc đâm thủng, trước mắt đã xử lý thương thế, tạm thời không lo đến tính mạng."
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Vì sao còn hôn mê?
"Hôn mê không phải bởi vì bị thương, mà là bởi vì trúng độc." Phương Khắc nói: "Người này quanh năm dùng quả Long Thần, độc tính từ sớm đã ẩn núp ở trong lục phủ ngũ tạng, trải qua trận chiến này, độc tố chạy vào huyết mạch, xâm nhập tủy não, dẫn đến hôn mê, cho dù tỉnh thì cũng là si ngốc."
Lưu Trường Sử quá sợ hãi, vụ án quả Long Thần của huyện Thành Thanh Châu trước đó, triều đình đã gửi công báo tới các quận huyện thành lớn, hắn cũng từng nghe thấy, không ngờ thành An Đô cũng xuất hiện tung tích độc này.
Hoa Nhất Đường: "Còn cứu được không?"
Phương Khắc: "Phương mỗ sẽ cố thử, nhưng hy vọng không lớn."
Nói xong xoay người bắt đầu lục lọi gì đó trong rương gỗ lớn.
Hoa Nhất Đường ra lệnh cho cai ngục mang theo tên nghi phạm thứ hai, phó môn chủ Phù Sinh môn, Vinh Thiên Sơn, hai tay hai chân khóa xích sắt, nửa bên đầu sưng thành đầu heo, chỉ có thể dùng một con mắt nhìn người, lúc ánh mắt chạm đến Lâm Tùy An, toàn thân run rẩy không ngừng, thét chói tai: "Ta không biết, ta không biết gì cả, đều là do Công Phi Dương..."
Giọng Vinh Thiên Sơn im bặt, hắn nhìn thấy Phương Khắc lấy ra một cái bình lưu ly, bóp cằm Công Phi Dương nhét vào, cũng không biết rót thứ gì vào mà Công Phi Dương lại phát ra tiếng rống như dã thú, thân hình khổng lồ giống như cá sống trong chảo dầu, trong miệng trào ra bọt màu xanh lam."
Cả tòa nha ngục văng vẳng tiếng kêu thảm thiết đang sợ như ở địa ngục vạn, trong ánh lửa chập chờn, khóe miệng của tên ngỗ tác mặc áo màu máu gợi lên nụ cười rợn người, chậm rãi, chậm rãi chuyển ánh mắt đến trên mặt Vinh Thiên Sơn, còn ghê rợn hơn cả đoạt mệnh vô thường: "Ngươi cũng muốn thử sao?"
Vinh Thiên Sơn nuốt ừng ực từng ngụm nước miếng, thái độ xoay chuyển 180 độ, đoan đoan chính chính dập đầu với Hoa Nhất Đường: "Hoa tham quân, ngài muốn hỏi gì ta đều khai hết?"
Lâm Tùy An mỉm cười, Lưu Trường Sử yên lặng dùng gối đầu nhét vào miệng.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao, truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao , đọc truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao full , Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao full , Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao chương mới