Ở rể, theo như giải thích chị baidu nói: nam đến nhà nữ thành thân định cư, theo họ nhà nữ, tục ngữ gọi là "khóa trái cửa".
Chẳng qua Lâm Tùy An nghi ngờ hàm nghĩa "ở rể"trong thế giới này hẳn là khác với cách nghĩ của cô... dù sao thì nhìn tên Bạch Nhữ Nghi trước mắt, ánh mắt đảo quanh, sắc mặt trắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn cô, hoàn toàn không giống dáng vẻ chung tình với cô... chẳng lẽ là từ vựng có âm láy giống như Y Tháp hay gọi "trư nhân" đây rồi...
Đừng nhé! Một hoàng tử Ba Tư đã đủ náo loạn rồi, thêm một thế gia đệ tử yếu đuối, cô không nuôi nổi đâu!
"Cạch cạch!" Một tiếng kêu giòn vang, Hoa Nhất Đường bóp nát chiếc quạt trong tay, thái dương nhảy ra gân xanh: "Bạch Nhữ Nghi, ngươi vừa mới nói cái gì?! Có gan thì nói lại lần nữa xem!"
Bạch Nhữ Nghi hai tay giơ cao lên trán: "Sau trận chiến đêm qua, ta lập tức nhất kiến với Lâm nương tử, Bạch mỗ nguyện ý buông bỏ dòng họ Bạch thị, cùng Lâm nương tử sống đời sống kiếp, mãi mãi không rời!"
Lâm Tùy An: Chắc tôi tin anh!
Mặt Hoa Nhất Đường xanh mét, ném quạt xang bên xắn tay áo lên, tư thế như muốn mắng người, ai ngờ một giây sau đã bị Mộc Hạ và Cận Nhược che miệng lại, đỡ cánh tay kéo về phía sau, Hoa Nhất Đường giận dữ: "Các ngươi kéo ta làm gì?! Còn không ném tên họ Bạch ném này ra ngoài..." Đột nhiên, hắn nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tùy An, vô cùng thức thời mà câm miệng lại.
Đồng tử Lâm Tùy An đen kịt, sắc mặt trầm ngưng, chẳng những không hề ngượng ngùng vui sướng, và còn có hơi hơi sát khí đằng đằng.
Yết hầu Bạch Nhữ Nghi khẽ giật giật, hai tay giơ cao hơi run rẩy: "Ý của Lâm nương tử thế nào?"
Lâm Tùy An vẫn không nói gì, cô lẳng lặng nhìn Bạch Nhữ Nghi, chậm rãi nâng Thiên Tịnh trong tay lên, đột nhiên, cổ tay run lên, lưỡi đao Thiên Tịnh bay ra nửa vỏ, lưỡi đao xẹt qua một tia sáng màu lục giống như đôi đồng tử sắc bén của cô...
"A a a!"Bạch Nhữ Nghi thét chói tai một tiếng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cả người run rẩy như một con chim cút sợ hãi.
Nhất thời kinh biến, tất cả mọi người đều choáng váng.
Cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh quay về vỏ, cô vén áo bào ngồi xổm xuống, vỏ đao chạm đất, phát ra một tiếng "cạch": "Ngươi cần gì phải làm khó mình như thế?"
Thân thể Bạch Nhữ Nghi kịch liệt run rẩy, ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Ngươi chẳng hề có tình nghĩa gì với ta, chỉ có sợ hãi, ta không biết vì sao ngươi lại nói dối như vậy." Lâm Tùy An nhẹ giọng nói: "Dù là vì nguyên nhân gì, đều không đáng để ngươi dùng hạnh phúc chung thân để trao đổi."
Bạch Nhữ Nghi kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng gần như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn dám nhìn thẳng nàng như vậy, ánh mặt trời nhuộm mái tóc mềm mại trên trán nàng thành màu nâu, làm gương mặt sắc bén của nàng trở nên ôn hòa rất nhịu. Thì ra, tiểu nương tử giống như quỷ thần này cười rộ lên cũng không khiến người ta sợ hãi như vậy... Bạch Nhữ Nghi giật mình, bối rối rũ mắt... hắn thế mà lại thất lễ nhìn chằm chằm một tiểu nương tử lâu như vậy... Nàng thế mà lại mỉm cười với hắn...
"Phụt!" Lâm Tùy An thật sự là không hề căng thẳng, tên Bạch Nhữ Nghi này giống như cái tên của hắn, làn da trắng như bảo ngọc, ước chừng là vì sợ nên thúc đẩy tuần hoàn máu, từ cổ sau đến lỗ tai đến da mặt đều khẽ đỏ lên, giống như một con chim bị hấp chín vậy.
"Ừ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Hoa Nhất Đường xông tới như một trận gió, cũng không biết lấy từ đâu ra một cây quạt mới, điên cuồng quạt về phía Bạch Nhữ Nghi: "Bạch Thập Tam Lang à, ngươi hẳn là vì đêm qua bị kinh hãi quá độ nên mới trở nên mơ hồ như thế, đừng nóng vội đừng nóng vội, ta quạt cho ngươi, gọi hồn..." Quạt gió vù vù vang lên, thành công quạt khuôn mặt khô nóng của Bạch Nhữ Nghi trắng bệch lại.
Phương Khắc uống một ngụm trà của Y Tháp, lắc đầu nói: "Y Tháp, chua quá."
Y Tháp tự hỏi: "Không có giấm."
Cận Nhược: "Chua."
Mộc Hạ: "Chua quá."
Đầu Y Tháp bay ra một chuỗi dấu chấm hỏi.
Sau khi thắp một nén nhang, Bạch Nhữ Nghi ngồi ngay ngắn trên bàn, cầm chén trà mới nấu của Y Tháp lên, cuối cùng cũng bình tĩnh vài phần.
Hoa Nhất Đường nhích lại gần, mặt đầy tò mò hỏi: "Cuối cùng là nguyên nhân gì, mà buộc Bạch Thập Tam Lang đại danh đỉnh đỉnh phải dựa ở rể để thoát khỏi Bạch gia?"
Lâm Tùy An chọt chọt Cận Nhược: "Bạch Nhữ Nghi rất nổi tiếng à?"
Cận. Bách khoa toàn thư đương đại. Nhược: "Lũng Tây Bạch thị truyền đời bằng thi ca thơ hoa, tổ truyền thích đọc sách, đời đời con cháu đều là mọt sách, đồn rằng trong trạch viện của Lũng Tây cất giấu mười vạn quyển sách, hơn nữa bởi vì quá thích đọc sách, cho nên tạo thành một hậu quả hơi xấu hổ."
Lâm Tùy An nhướng mày: "Hậu quả gì?"
Tròng mặt Cận Nhược lúng liếng, giọng nói ra cực thấp: "Cái gọi là trong sách có vàng có bạc, trong sách cũng có ngọc nữ mỹ nhanh, cho nên Lũng Tây Bạch thị ngoại trừ sách ra thì chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì, chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi dẫn đến việc huyết mạch của bản tông có hơi mỏng manh..."
Lâm Tùy An há miệng, mắt trợn tròn.
"Bạch Nhữ Nghi là độc đinh duy nhất còn sót lại trong huyết mạch bản tông của Bạch thị Lũng Tây." Cận Nhược tổng kết nói: "Hắn cũng không phải thật sự là con thứ mười ba, mà là Lũng Tây Bạch thị muốn để cho số lượng con cháu Bạch thị nghe nhiều hơn một chút nên mới đặt cái danh hiệu Thập Tam Lang cho hắn."
(Tác giả ơi cho em lạy cái, thế này chụy không nghĩ ra được hahahahaha)
Ôi, ôi! Lâm Tùy An ước chừng đoán được nguyên nhân Bạch Nhữ Nghi liều mạng muốn thoát ly Bạch thị, tám phần là bị ép hôn... đây là danh môn vọng tộc hàng thật giá thật, trong nhà còn có tộc vị muốn kế thừa.
(Bị ép đến mức muốn tuyệt dòng tuyệt họ luôn, nể anh nhất)
Bạch Nhữ Nghi nhíu mày một lát, uống nước trà trong tay một hơi cạn sạch, biểu cảm lại không hề nhúc nhích, nhìn thấy da mặt Hoa Nhất Đường đã nhăn tít lại: "Bạch Thập Tam Lang, không cần miễn cưỡng chính mình, uống không nổi thì đừng nên cố nữa."
"Trà này tuy rằng đắng đắng cay cay: "Bạch Nhữ Nghi thở dài nói: "Nhưng so với tư vị trong lòng thì vẫn còn ngọt chán."
Mọi người đồng loạt lộ vẻ đồng tình: Trong lòng đứa nhỏ này rốt cuộc khổ đến mức nào!
Bạch Nhữ Nghi uống trà, giống như chiếm được dũng khí gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Nhất Đường: "Ba ngày trước, ta nhận được thư của gia chủ, kêu ta phải đứng đầu trong chế cử lần này, để có thể lọt vào mắt xanh của thánh thượng, tốt nhất có thể thuận thế tiến vào hậu cung, vì Bạch thị ta."
(Khoan anh, lại thuần ái đam mẽo à, cái họ này quyết tâm muốn tuyệt tự tuyệt tôn để trốn đọc sách luôn hả trời haha)
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó người kinh ngạc nhất là Lâm Tùy An, não bộ của cô bị hai chữ "hậu cung" làm chấn động đến mức kêu ong ong, đột nhiên ý thức được một vấn đề thường thức có thể bị cô bỏ qua, đầu ngón tay liên tục chọt chọt vào Cận Nhược: "Chẳng lẽ, thánh thượng là nữ tử?"
Cận Nhược không hiểu: "Đương kim thánh thượng là trưởng công chúa của tiên đế, đương nhiên là nữ."
(Ặc bé hiểu lầm haha)
Lâm Tùy An giật mình: "Nghe ý của ngươi, nữ tử lập đế ở chỗ các ngươi rất phổ biến sao?"
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao từ Đường quốc kiến quốc ba trăm năm qua, chỉ có hai nhiệm nữ đế." Cận Nhược nhíu mày: "Cái gì gọi là chúng ta ở đây? Nói ngươi hình như không phải người Đường."
(Đường à, chẳng lẽ là Võ Tắc Thiên haha)
Lâm Tùy An gãi gãi ót, trong lòng cảm khái muôn vàn. Cô thật đúng là đồ quê mùa mà, thế giới này lại xuất hiện hai triều nữ đế, khó trách nữ tử nơi này so với trong ấn tượng của cô cổ đại độc lập cởi mở hơn rất nhiều. Ế, nói như vậy vận may của cô thật đúng là không tệ, lại có thể may mắn nhìn thấy một Đường quốc trong thế giới song song như vậy, thật là thú vị.
Nghĩ như thế, Lâm Tùy An không khỏi vui vẻ, đột nhiên, chợt giật mình, quay đầu nhìn, phát hiện Hoa Nhất Đường đang dùng đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm cô, ngay cả quạt trong tay cũng quên lắc.
"Thư của gia chủ Bạch thị thật bất công quá." Lâm Tùy An vội vàng chuyển đề tài: "Ý tứ như thế giống như là nói mục đích của lần này là thay thánh thượng tuyển... ấy..." Lâm Tùy An khựng lại, cô thật sự không biết thế giới này xưng hô nam tử của nữ thánh thượng như thế nào.
Bạch Nhữ Nghi ngạc nhiên: "Việc này... không phải truyền ra từ Hoa thị sao?"
Cổ Hoa Nhất Đường rắc một tiếng xoay về phía Bạch Nhữ Nghi: "Ngươi nói cái gì?!"
Bạch Nhữ Nghi rõ ràng căng thẳng lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: "Bạch thị nghe nói, Hoa thị nhận được tin tức bí mật, lần chế cử này vốn là thánh thượng chọn cung phi."
Hoa Nhất Đường đập bàn đứng dậy: "Cứt chó! Ai nói vậy?! Ta xé miệng hắn ra!"
"Các, các đại thế gia đệ tử đều lén lút truyền như vậy. Hơn nữa, chỉ có như vậy thì Hoa thị trước nay không bao giờ đặt chân vào quan trường mới Hoa gia Tứ Lang tham gia chế cử mới hợp tình hợp lý."
(Há há, nhìn anh tui giống trai bao lắm à, mấy người quá đáng quá, há há há)
"Hợp tình hợp lý chỗ nào?!"
"Người trong thiên hạ đều biết, Hoa gia tứ lang vô học, ngực không dính mực, chỉ biết ăn uống vui vẻ, nếu dựa vào tài năng thực sự thì tất nhiên là vô duyên với chế cử, nhưng mà tộc nhân Hoa thị đều có dung mạo tuấn lệ, khuynh quốc khuynh thành, nữ tử thì có Hoa gia Tam Nương cầm đầu, nam tử thì không ai có thể sánh vai với Hoa thị tứ lang, cho nên..."
Bạch Nhữ Nghi không dám nói tiếp, bởi vì hắn thấy hai tròng mắt Hoa Nhất Đường giống như hai ngọn lửa, giống như sắp bắn lên mặt hắn, đột nhiên, chỉ thấy Hoa Nhất Đường đột nhiên quay đầu, lắp bắp giải thích với Lâm Tùy An: "Cái này, đây tuyệt đối là lời đồn! Ta, ta ta ta ta chưa bao giờ nghe nói có việc này, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm... biểu cảm của ngươi là ý gì?!"
"Phì ha ha ha ha!" Lâm Tùy An liên tục vỗ đùi: "Quả thực hợp tình hợp lý, ha ha ha ha ha!"
Phương Khắc: "À, cũng không phải tất cả đều là tin đồn."
Cận Nhược: "He he, ngươi ăn chơi thôi cũng có tiếng như vậy, ta phục!"
Mộc Hạ: "Nếu luận dung mạo, trong nam tử Hoa thị thì Tứ Lang phải đứng đầu!"
Y Tháp giơ ngón tay cái lên: "Tứ Lang đệ nhất!"
Đá liên tục rơi xuống giếng đập đến mức Hoa gia tứ lang "Khuynh quốc khuynh thành" phải giật mình, hắn phe phẩy quạt suy nghĩ một chút, thế nhưng cũng vui vẻ, đắc ý nói: "Nói cũng có lý, ta quả thực rất đẹp."
Thân hình Bạch Nhữ Nghi khẽ đảo một cái, suýt nữa thì trặc lưng, tiếng cười của mọi người càng lớn hơn, ngay cả Phương Khắc cũng bật cười ra tiếng.
"Thì ra là như thế, cho nên Tô thị phái Tô Ý Uẩn, Lũng Tây Bạch thị phái Bạch Thập Tam Lang, khoan, Khương Đông Dịch và Bạch Hướng thì sao?!" Hoa Nhất Đường khó chịu: "Chẳng lẽ Khương thị Thái Nguyên và Thanh Châu Bạch thị cho rằng hai người này có thể so sánh với Hoa Nhất Đường ta sao?!"
"Có thể..." Lâm Tùy An ôm miệng cười: "Hai người này đã là tốt nhất mà hai nhà này có thể tuyển ra..."
Hoa Nhất Đường thở dài: "Không ngờ được Khương thị Thái Nguyên và Thanh Châu Bạch thị lại lưu lạc đến mức này!"
Mọi người đều cười đến hụt hơi.
Bạch Nhữ Nghi hỏi lại lần nữa: "Hoa thị thật sự không biết việc này?!"
Mọi người lau nước mắt ôm bụng, hít sâu, cuối cùng cũng ngừng cười.
Hoa Nhất Đường thu thần sắc trêu chọc lại, trầm giọng nói: "Lời đồn này là ác ý có âm mưu!"
Bạch Nhữ Nghi cả kinh: "Lời này của Hoa Tứ Lang giải thích thế nào?"
"Vụ án gian lận của Phùng thị khiến khoa cửa bình thường bị buộc phải trì hoãn, chế cử nguyên đán là thời cơ tốt nhất để làm rối loạn, nếu chế độ nguyên đán thuận lợi, có thể lần nữa tạo nên uy vọng triều đình, khiến học tử thiên hạ có niềm tin và khoa cử, những lời đồn này vừa xuất hiện, chế cử nguyên đán lập tức biến thành hành động tuyển phu tử, có thể nói là chuyện hoang đường." Hoa Nhất Đường bình tĩnh nói: "Như thế, tất nhiên sẽ làm lạnh lòng người trong thiên hạ."
Lâm Tùy An: "Đến lúc đó, Hoa thị đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ có tai họa."
Cận Nhược: "Tất cả thế gia tin lời này cũng đồng thời gặp xui xẻo."
Khuôn mặt Bạch Nhữ Nghi thoáng cái trắng như tuyết.
Hoa Nhất Đường lại lần nữa ngồi trở về, chậm rãi phe phẩy quạt: "Nguồn gốc của lời đồn là ở đâu?"
Bạch Nhữ Nghi: "Đều, đều nói là từ Hoa thị."
Hoa Nhất Đường cười lạnh hai tiếng: "Gần đây Đông Đô thật náo nhiệt, đầu tiên là lời đồn thất thiệt tử án oán Phùng thị, lại là lời đồn yêu tà quấy phá, bây giờ lại xuất hiện tin đồn chế cử tuyển phi..."
"Ba người thành hổ." Phương Khắc thầm nói nói: "Cứ để mặc thế thì Đông Đô sẽ đại loạn mất."
"Người truyền lời đồn nhất định có thù với Hoa thị." Cận Nhược nói: "Không bằng bắt đầu từ kẻ thù của Hoa thị... ấy..."
"Kẻ thù và bằng hữu của Hoa thị đều nhiều như sao trời." Hoa Nhất Đường nhún vai: "Thay vì đi điều tra người hư vô không có tung tích thì chi bằng bắt lấy chứng cứ thực tế."
Nói đến đây, Hoa Nhất Đường nhìn Lâm Tùy An một cái.
Lâm Tùy An hiểu ý của hắn, Đan Viễn Minh là người minh oan cho Phùng thị, nhất định là có liên quan đến người lan truyền tin đồn, bây giờ Đan Viễn Minh tuy rằng đã chết, nhưng có để lại một quyển trục thư, manh mối có tác dụng duy nhất... giống như kế hoạch trước kia của bọn họ, tìm được trục thư, chẳng những có thể hạn chế Khương thị Thái Nguyên, thì càng có khả năng tra ra được nguồn gốc của lời đồn.
Chỉ là, Lâm Tùy An bây giờ lại có thêm một ý mới.
"Có lẽ, người lan truyền tin đồn không chỉ nhắm vào Hoa thị."
Quạt của Hoa Nhất Đường hơi dừng lại: "Ý ngươi là sao?"
"Chế cử là đặc hữu của triều đình bây giờ sao?" Lâm Tùy An hỏi.
"Nói thế cũng không phải." Ngươi trả lời là Bạch Nhữ Nghi: "Thái hoàng Huyền Xương Đế, tiên hoàng Huyền Minh Đế đều có tiền lệ khai chế cử, chỉ là lúc ấy quy tắc tiến cử nghiêm khắc hơn, quan viên từ ngũ phẩm trở lên mới có tư cách tiến cử, vả lại là năm năm mở một lần."
"Vậy hai triều đại này đã từng truyền tin đồn chế cử tuyển phi chưa?"
Bạch Nhữ Nghi lắc đầu: "Trong chính sử, dã sử đều không có ghi chép như vậy."
"Ta lấy giả thiết, nếu trong thời gian hai nhiệm đế vương khai chế cử, truyền ra tin đồn chế cử tuyển phi, các đại thế gia có tin không?"
"Không thể!" Bạch Nhữ Nghi liên tục lắc đầu: "Chế cử là đại sự tuyển chọn tài năng cho đất nước, thánh thượng là vua của một nước, thân mang trọng trách, sao lại hoang đường như vậy..." Bạch Nhữ Nghi đột nhiên phản ứng lại, lấy tay áo che miệng, ánh mắt khiếp sợ.
Lâm Tùy An nghiêng đầu, nâng má, giọng điệu thờ ơ, ánh mắt lại càng thêm sắc bén: "Vậy vì sao lúc này, các đại thế gia lại tin vào lời đồn buồn cười hoang đường như vậy?" Dừng một chút, lại hỏi một câu: "Là đương kim thánh thượng có ý gì khác sao?"
Quạt của Hoa Nhất Đường ngừng lại: "Từ khi đương kim thánh thượng đăng cơ tới nay, mở rộng cánh cửa khoa cử, chỉnh trị ô lại, náo loạn quan trường, nông thương đại thịnh, dân chúng an khang, quốc võ tăng cường, tuyệt đối không thua kém các đời đế vương, nếu nói có gì khác biệt, chỉ có..."
Lâm Tùy An: "Chỉ có đương kim thánh thượng là nữ tử."
Bên trong thủy tạ đều im lặng.
"Nếu là nam tử lập đế, việc chế cử tuyển phi là hoang đường, nếu nữ tử lập đế, phần hoang đường này lại trở nên đáng tin." Lâm Tùy An chậm rãi nói: "Đây là vì sao?"
Phương Khắc: "Bởi vì bọn họ ngu xuẩn."
Cận Nhược: "Tốt xấu gì cũng là thế gia, không đến mức ngu xuẩn đến mức này chứ?"
Hoa Nhất Đường chậm rãi khép quạt lại, đồng tử sâu thẳm, giọng nói vừa thấp vừa chậm, giống như lẩm bẩm: "Bởi vì mấy ngàn năm cao cao tại thượng ngạo mạn giống như bệnh xâm nhập vào tận xương cốt của bọn họ, bọn họ cho rằng mình sinh ra đã là cao nhân nhất đẳng, từ trong xương cốt cho rằng nữ tử... không, không chỉ nữ tử, phàm không phải người của họ thì đều không đáng, không xứng, không được... Thậm chí, trong lòng bọn họ đều chờ mong loại chuyện thế này xảy ra, cho nên không thèm điều tra lời đồn vô lý như vậy, lập tức tin tưởng không nghi ngờ, trắng trợn tuyên bố ra..."
Sắc mặt Bạch Nhữ Nghi xanh biếc, thân hình hơi lắc lư, dường như bị thứ đả kích, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Ta, ta lại chưa từng nghĩ từ góc độ này... chẳng lẽ nói, lời đồn này đúng là nhắm vào đương kim thánh thượng... đáng ghét đến cực điểm! Tấm lòng của mấy người đó thật đáng bị tru di!"
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ánh mắt đều khiếp sợ.
Lâm Tùy An thở dài thật dài, nhìn bầu trời trong vắt bên ngoài thủy tạ, ánh mặt trời chói mắt có hơi nóng bỏng.
Hoa Nhất Đường nắm chặt quạt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta sẽ không để cho bọn họ được như ý!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!