Lâm Tùy An cắn cắn bút lông, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, quả thực hơi sầu não.
Hoa Nhất Đường đã hai canh giờ không nói chuyện với cô rồi, lúc ăn bữa tối không để ý tới cô, lúc ăn hoa quả không để ý tới cô, lúc uống trà không để ý tới cô, thậm chí ngay cả về phòng cũng không chào hỏi cô. Trong lúc đó, Lâm Tùy An thử mấy lần đều không có hiệu quả giao tiếp, có thể nói là cấp bậc cao nhất của hai người... chiến tranh lạnh.
Theo lý mà nói, không có lời cằn nhằn của Hoa Nhất Đường bên tai, thì Lâm Tùy An hẳn là cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy cả người đều không đúng, chỗ nào cũng khó chịu.
Chẳng lẽ trong lòng mình còn ẩn giấu thứ gì đặt biệt không thể nói thành lời, thích bị ngược?
Mỗi khi đến thời điểm này, Lâm Tùy An lại cực kỳ nhờ thủ đoạn truyền thông hiện đại, đối với loại sợ xã hội như cô mà nói, thì mặt đối mặt nói không nên lời, ít nhất còn có thể mượn wechat và gọi điện để truyền đạt, nhưng ở thời đại này, cô chỉ có thể lựa chọn cách viết thư.
Chỉ là bây giờ lại xuất hiện một vấn đề hơi nghiêm trọng khác, cô dường như có chứng sợ trang trống, nhìn nó nửa canh giờ, nhưng một chữ cũng không viết ra được, cảm giác như viết chữ gì cũng thấy kỳ quái, thậm chí vừa nghĩ đến những gì cô viết đều sẽ bị Hoa Nhất Đường đọc được, thì lại cực kỳ xấu hổ.
Tại sao lại thế? Trước kia cô rõ ràng không có triệu chứng này mà?
Lâm Tùy An thở dài, buông bút xuống, quay đầu đắp chăn, tính ngủ một giấc rồi nói sau, nhưng lăn qua lăn lại một lúc lâu, chẳng những không ngủ được, còn càng ngày càng tỉnh táo, trong lòng giống như có hai mươi lăm con thỏ con, trăm móng vuốt gãi vào tim, chỉ có thể ngồi trở lại bàn, lần nữa cầm bút lông lên, do dự vài lần, từng nét từng nét viết ra mấy chữ.
[Đầu giờ hợi ba khắc đến cầu Phù Dung, có chuyện muốn nói.]
Viết xong, cẩn thận quan sát một lúc lâu, quả nhiên chữ có hơi xấu, nhưng lại được cái thành tâm, coi như hài lòng.
Cầm giấy lên, xách theo Thiên Tịnh, Lâm Tùy An ra khỏi "Bích Yên Viên", vòng qua cả rừng trúc, đến "Tư Nguyên viên", Mộc Hạ vừa vặn từ trong vườn đi ra, Lâm Tùy An vội nhét tờ giấy cho hắn, không đợi Mộc Hạ phản ứng, vội vàng rút lui.
Loại cảm giác lén lút đưa giấy nhỏ này, thật sự là quá xấu hổ.
Từ Tư Nguyên Viên đến cầu Phù Dung, theo chân Lâm Tùy An, chỉ cần một khắc đồng hồ. Khoảng cách thời gian ước định còn có nửa canh giờ, Lâm Tùy An Chậm rãi leo lên cầu, tựa vào lan can cầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Bóng đêm đã phủ xuống, tiếng gió thư thái, tiếng côn trùng kêu xa xôi, bầu trời sao treo lơ lửng, nước hồ mênh mông. Gió đêm quen thuộc lướt qua góc áo, làm cho cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trước đó mình và Hoa Nhất Đường ở trên cầu ngắm trăng.
Khi đó Hoa Nhất Đường, rõ ràng còn sốt nhẹ, lại còn cố gắng chống đỡ giúp cô giải quyết tâm trạng, giống như trước rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, là ở đại lao phủ Dương Đô, cô từng hỏi hắn, vì sao tin cô không giết người, hắn nói: Không vì cái gì, chính là tin tưởng thôi.
Nói thật, lúc ấy Lâm Tùy An Tâm ngoại trừ ba phần cảm động, còn có bảy phần rung động: người này chẳng lẽ đầu óc có hố?
Lần thứ hai, là lúc hắn nói ra cái gọi là mệnh cách thiên sát cô tinh kia, cô mới thực sự phát giác, thì ra câu "sinh tử không rời" mà hắn mỗi ngày treo ở bên miệng không phải nói không mà thôi, mà là xuất phát từ tấm lòng.
Ngày hôm đó, Lâm Tùy An nói cho hắn biết bí mật ngón tay vàng.
Ngày đó, Lâm Tùy An lần đầu tiên chân chính thử coi Hoa Nhất Đường là cộng sự.
Nghĩ đến đây, Lâm Tùy An thở ra một hơi thật dài, tâm trạng lo lắng cả đêm lại thản nhiên vài phần.
Đúng vậy, bọn họ là cộng sự, làm gì có chuyện giận hờn qua đêm?
Có việc thì nói, có khúc mắc thì gỡ, có hiểu lầm thì giải thích.
Cô ước chừng biết vì sao Hoa Nhất Đường lại tức giận, đơn giản là vì cô không nghe lời khuyên của anh, cố chấp, dẫn đến đột nhiên ngất xỉu, nhưng cô cũng có lý do của cô, chỉ cần giải thích cho anh... haiz... Lâm Tùy An lại hơi không xác định, với sự thông minh của Hoa Nhất Đường, còn có thể đoán không ra suy nghĩ của cô sao? Những gì cô ấy cần là một lời giải thích... Hay là...
"Chẳng lẽ là muốn cô dỗ hắn sao?" Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.
"Phụt!"
Một tiếng cười khẽ không hề báo trước vang lên, giống như một du hồn nổi lên trên mặt hồ trống trải.
Lâm Tùy An giật mình, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một bóng người khoanh chân ngồi trên lan can cầu cách đó ba bước, một bộ trường sam màu đen phiêu đãng theo gió, gần như dung nhập vào bầu trời đêm vô tận. Ánh sáng của những vì sao rơi trên mái tóc rối bời của hắn, đúng là có vài phần ý ph.óng đãng.
Trên mặt hắn mang một cái mặt nạ trắng không tỳ vết, mặt ngoài giống như là sơn trắng, giống như một tấm gương phản chiếu màu sao dưới hồ.
Lâm Tùy An nhướng mày: "Vân Trung Nguyệt, mặt nạ này của ngươi mua ở đâu thế, nhìn có hơi xấu."
Vân Trung Nguyệt lắc đầu lắc đầu nói: "Giống như ngôi sao này không phải đêm qua, người vì ai mà đứng chờ dưới gió trăng?"
Cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh trượt ra nửa vỏ: "Vì chém ngươi."
"Chớ chớ chớ." Vân Trung Nguyệt liên tục xua tay: "Chúng ta tốt xấu gì cũng coi như là đồng bọn cùng đồng sinh cộng tử, đừng hô đánh hô giết tổn thương tình cảm..."
"Cứt chó! Ai đồng sinh cộng tử với ngươi?! Ai là đồng bọn của ngươi!" Tiếng gầm nổi trận lôi đình mang theo hương trái cây đắt tiền lướt tới, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Hoa Nhất Đường đã xách áo choàng chắn ở giữa mình và Vân Trung Nguyệt.
Vân Trung Nguyệt nghiêng đầu: "Chân tay Hoa gia tứ lang vẫn nhanh nhẹn như vậy."
Hoa Nhất Đường cười lạnh: "Vân huynh thì vẫn không biết xấu hổ như vậy!"
Vân Trung Nguyệt sờ mặt nạ trên mặt, khẽ bật cười: "Ta quả thực không có mặt mũi."
Hoa Nhất Đường chép miệng một tiếng, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Lâm Tùy An: "Sao hắn lại ở đây?"
Lâm Tùy An chớp chớp mắt: "Ngươi không giận ta sao?"
Hoa Nhất Đường giật mình: "Ta giận ngươi khi nào?"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời "Hả?" một tiếng.
"Khụ khụ!" Vân Trung Nguyệt nặng nề hắng giọng: "Hai vị, ta lần này là tặng quà."
Nói xong, lấy trong ngực ra một cái túi vải dài, vung tay ném tới, Lâm Tùy An đón lấy, trọng lượng quen thuộc trong tay làm cho da đầu cô tê dại, vội rút đồ vật trong túi vải ra, là quyển trục thư kia, Hoa Nhất Đường mở trục thư nhìn lướt qua, híp mắt: "Thì ra thứ hôm đó ngươi mang đến phường Bạch Lộc chỉ là một bộ phận trong đó."
Vân Trung Nguyệt nhún nhún vai, không nói gì.
Hoa Nhất Đường thu trục thư lại, liếc mắt nhìn Vân Trung Nguyệt: "Trục thư vốn có hai trăm bảy mươi ba trang, bây giờ chỉ có hai trăm ba mươi trang, bốn mươi ba trang còn lại ở đâu?"
Vân Trung Nguyệt: "Hình như ta không cần thiết phải bẩm báo chuyện này với Hoa gia Tứ Lang nhỉ?"
Hoa Nhất Đường: "Vân Trung Nguyệt, làm người vẫn nên thẳng thắn một chút vẫn tốt hơn, nếu không, về sau Hoa mỗ sẽ không giúp ngươi."
Vân Trung Nguyệt bật cười: "Ta nói muốn ngươi giúp ta khi nào?"
Hoa Nhất Đường đưa trục thư cho Lâm Tùy An, thong thả đi trên cầu: "Hành động hôm nay của ngươi, không phải là vì muốn thăm dò thực lực của các đại thế gia sao?"
Lời này vừa nói ra, đừng nói Vân Trung Nguyệt, ngay cả Lâm Tùy An cũng thấy kinh ngạc.
Vân Trung Nguyệt thay đổi tư thế ngồi, vểnh chân lên, khuỷu tay đặt lên đầu gối, nâng má, làm ra một bộ tư thái rửa tai lắng nghe: "Nguyện nghe giải thích."
Hoa Nhất Đường bốp một tiếng mở quạt ra, ánh mắt phản chiếu ánh sao lóe lên: "Nói thật, Hoa mỗ vẫn cảm thấy hành vi hôm nay của ngươi rất mâu thuẫn, lập luận chó má không thông, nếu nói ngươi bán đấu giá trục thư là vì cầu tài, vậy căn bản không cần tập trung tổ chức trận đấu giá này, chỉ cần trực tiếp bán trục thư cho Hoa thị ta là được, cần gì phải c.ởi quần đánh rắm làm chuyện thừa thãi."
Vân Trung Nguyệt: "Hoa gia tứ lang có tự tin với tài lực của mình như vậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Đương nhiên?"
Vân Trung Nguyệt từ chối cho ý kiến, ý bảo Hoa Nhất Đường tiếp tục.
"Cho nên, ngươi không phải vì cầu tài." Hoa Nhất Đường nói: "Ngươi từ đầu đến cuối không chịu để lộ mặt thật, còn dùng thân phận giả, hiển nhiên cũng không phải vì cầu danh. Như thế thì đúng là kỳ quái, ngươi là một người giang hồ, cực cực khổ khổ phô trương như vậy, không vì tiền không vì danh, chẳng lẽ là vì quyền sao?"
Lâm Tùy An để ý tới, khi Hoa Nhất Đường nói ra những lời này, cơ bắp của Vân Trung Nguyệt rõ ràng hơi căng thẳng, tuy rằng hắn che dấu rất tốt, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của cô.
"Cho nên, ta đoán, kế hoạch ban đầu của ngươi là như vậy, thứ nhất, lợi dụng trục thư thăm dò phản ứng của con cháu các đại thế gia, dùng cái này để suy đoán bọn họ có biết nội dung trục thư hay không, nếu biết, giá trị của trục thư này đã phải giảm giá, không đáng để ngươi làm bước tiếp theo. Nếu không ai biết nội dung trục thư, đối với ngươi mà nói chính là cơ hội rất lớn, ngươi có thể dùng trục thư lấy được tín nhiệm của Càn Châu Khương thị, đạt được sự ủng hộ của Khương thị Càn Châu. Ta đoán trong bốn mươi bảy trang ngươi lấy ra nhất định có nội dung có lợi rất lớn đối với Càn Châu Khương thị.Đáng tiếc, gã áo đen đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của ngươi, ngươi thất bại đành nghĩ mưu kế khác." Hoa Nhất Đường dừng một chút: "Ngươi còn cho chúng ta hai trăm ba mươi trang này, bên trong chỉ có Huỳnh Dương Lăng thị, Thanh Châu Vạn Thị, còn có một chút tin tức của con cháu tộc môn sĩ nhỏ, đối với ngươi mà nói, cũng không có tác dụng lớn, vừa lúc kiếm một cái nhân tình."
"Điều này có phải sự thật không?" Trong lòng Lâm Tùy An có một loại cảm giác kỳ quái: Hình như ngay từ đầu Vân Trung Nguyệt đã không có ý định công khai những nội dung này, những việc anh ta làm, bất kể ý định ban đầu như thế nào, nhưng theo kết quả mà nói, quả thực bị ảnh hưởng.
Vân Trung Nguyệt đưa ngón tay gõ mặt nạ: "Ta rất tò mò, với Hoa thị bây giờ nếu nắm được điểm yếu của nhiều gia tộc như vậy, phải lợi dụng như thế nào?"
Hoa Nhất Đường im lặng một lát: "Ý ngươi là, mục đích cuối và của ngươi là vì muốn thấy hai hổ Hoa thị và Càn Châu Khương thị tranh đấu, lưỡng bại câu thương sao?"
Vân Trung Nguyệt: "Gi.ết chế.t một Khương thị Thái Nguyên kéo dài hơi tàn thì chỉ hơi thú vị, tiêu diệt Hoa thị giàu có nhất nước và Càn Châu Khương thị đứng đầu với thực sự là vui vẻ."
Hoa Nhất Đường cười nhạo, đang định đáp trả thì lại bị Lâm Tùy An giành nói trước.
"Không, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, sẽ không để ý đến an nguy của bản thân giúp chúng ta đẩy lui gã áo đen kia."
Vân Trung Nguyệt cười nói: "Theo ý của Lâm nương tử, thì ta thực ra là người tốt ư?"
Lâm Tùy An cắn răng: "Không bằng nói, ngươi cảm thấy chúng ta là người tốt, cho nên tích cực yêu cầu tiến bộ, học tập chúng ta."
"Hoặc là nói, thứ ngươi thăm dò không phải là thực lực của ai mạnh hơn, mà là..." Hoa Nhất Đường Chậm rãi lắc quạt: "Tâm tính của ai càng đáng để ngươi tín nhiệm?"
Vân Trung Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt xuyên qua mặt nạ trắng bóc rơi vào trên người thiếu niên thiếu nữ sóng vai đứng cạnh nhau, ánh sao mênh mông phủ lên thân hình thẳng tắp của hai người, xinh đẹp như mộng ảo.
Chẳng lẽ, trên đời này, thật sự có người thuần túy sạch sẽ như vậy sao?
"Hai vị tính xử trí quyển trục thư này như thế nào?" Vân Trung Nguyệt giống như bị mê hoặc thì thầm: "Hôm nay tất cả mọi người nhìn thấy trục thư bị hủy, cho dù các ngươi lặng lẽ để lại quyển trục thư này, cũng sẽ không có người biết, đây chính là bí mật của ba người chúng ta..."
Hoa Nhất Đường vẻ mặt ghét bỏ: "Đi đi, ta không chả muốn có bí mật vì với một nam nhân thối! Nghĩ thôi đã thấy tởm!"
Lâm Tùy An nhướng mày cười, đồng thời ném trục thư lên, Thiên Tịnh xán lạn ra khỏi vỏ, lượn lờ đao phong không chút do dự chém nát trục thư khuấy nát, gió đêm làm mảnh vụn giấy tung lên bầu trời, những hình ảnh khiến người ta không rét mà run dưới ánh đao chiếu rọi, hóa thành một biển sao khác, mê loạn ánh mắt Vân Trung Nguyệt.
Đột nhiên, trong ánh sao xinh đẹp kia xuất hiện một luồng hàn quang, giống như điện bổ về phía mặt hắn, Vân Trung Nguyệt kinh hãi thất sắc, mạnh mẽ nhảy lùi về phía sau, nhưng đã muộn, hắn cảm nhận được sự bức ép đáng sợ của Thiên Tịnh, nghe được giọng mặt nạ vỡ vụn...
Không hay rồi!
Vân Trung Nguyệt dùng tay áo che mặt, điên cuồng đạp liên hoa bộ giữa không trung, trong bóng đêm mênh mông nở ra sáu cánh hoa sen, hóa thành sáu luồng khói xanh bay tán loạn.
Lâm Tùy An duy trì tư thế bổ đao, cả người hoàn toàn sợ ngây người.
Ôi, ôi! Cô thế nhưng thật sự bổ nứt mặt nạ Vân Trung Nguyệt, nhìn thấy gương mặt dưới mặt nạ.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ sạch sẽ, trong suốt như ngọc, sáng ngời như nước, chớp mắt đó, Lâm Tùy An thậm chí còn có loại ảo giác, hắn chính là mặt trăng trên bầu trời đêm.
Đó không phải là thuật dịch dung, mà là một khuôn mặt thực sự sống động.
Vân Trung Nguyệt – thì ra là như thế, "Vân" là ngụy trang thiên biến vạn hóa, "Nguyệt" là tinh khiết vô cùng, là chân dung của hắn.
Được lắm, đúng là gương mặt xinh đẹp hàng thật giá thật, hôm nay thật sự là kiếm được món hời lớn!
"Hoa Nhất Đường, ngươi vừa rồi có nhìn thấy không?" Lâm Tùy An thu đao, kích động kêu to: "Vân Trung Nguyệt thế mà lại ngon... ấy..."
Hoa Nhất Đường nắm chặt quạt, gắt gao trừng mắt nhìn cô, áo trắng như tuyết trong gió đêm cuồng vũ, tỏa ra khí thế giương nanh múa vuốt.
Này?!
Không phải gã này nói không tức giận sao? Vậy bầu không khí bây giờ là gì?!
Trong lòng Lâm Tùy An lại không yên.
Đột nhiên, thấy Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi, quạt trong tay rơi xuống đất. Lâm Tùy An Tâm nhảy dựng đầu, vội vàng tiến lên túm lấy tay Hoa Nhất Đường nhìn, quả nhiên, vết thương trong bàn tay hắn đã thấm máu.
"Trên tay ngươi có vết thương, đừng dùng sức." Lâm Tùy An thở dài: "Đi tìm Phương đại phu băng bó lại..."
Hoa Nhất Đường túm lấy tay áo cô: "Ngươi giúp ta."
"Hả?"
"Phương đại phu ra tay quá nặng, đau."
"..."
Không thể không nói, lý do này rất khó để cho người ta từ chối, dù sao Lâm Tùy An đối với thủ pháp trị liệu thô bạo Phương Khắc còn sợ hãi.
"Tôi không mang theo thuốc trị thương..." Lâm Tùy An còn chưa dứt lời, Hoa Nhất Đường đã nhét một cái bình sứ vào lòng bàn tay cô.
Lâm Tùy An: "..."
Bình thuốc còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hoa Nhất Đường, cũng không biết bị hắn cầm trong tay bao lâu rồi. Tên này không phải là tính kế từ đầu rồi chứ?
Lâm Tùy An cẩn thận nâng mí mắt lên, vụng trộm nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường nghiêng đầu sang một bên, vẫn không chịu nhìn cô, giống như một cậu nhóc giận dỗi.
Lâm Tùy An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giận dỗi còn hơn chiến tranh lạnh.
Cô từng vòng từng vòng cởi vải băng cho Hoa Nhất Đường, miệng vết thương nhìn sâu hơn cô nghĩ, nhất là trên bàn tay được chăm sóc sung sướng này càng thêm giật mình.
Tay Hoa Nhất Đường rất đẹp, làn da trắng nõn, xương tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khi Lâm Tùy An cẩn thận rắc thuốc trị thương lên, mới phát hiện thật ra tay cô nhỏ hơn tay anh ta một vòng, cũng đen hơn. Ước chừng có hơi đau, ngón tay Hoa Nhất Đường khẽ nắm chặt tay, ngón tay như điện giật chạm vào ngón tay Lâm Tùy An, lại rời đi như lửa đốt, xúc cảm ấm áp giống như con bướm dừng lại trên da giương cánh muốn bay, vừa nhẹ nhàng, vừa mềm mại, vừa ngứa.
Lâm Tùy An không khỏi nín thở, cố gắng tránh chạm vào, nhưng càng cẩn thận, tay càng không nghe sai khiến, đầu ngón tay luôn không cẩn thận xẹt qua da thịt Hoa Nhất Đường, cô rõ ràng có thể cảm giác được tay Hoa Nhất Đường nóng lên, hoặc là, nhiệt độ cơ thể của cô tăng lên...
"Ta không giận ngươi."
Bên tai lướt qua hô hấp nóng rực của Hoa Nhất Đường, tay Lâm Tùy An run lên, thiếu chút nữa ném vải băng trong tay ra ngoài, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen nhánh của Hoa Nhất Đường.
"Ta là đang giận chính mình." Hắn nhẹ giọng nói.
Lâm Tùy An: "... Hả?"
"Ta biết, ngươi nhất định là sợ sau này không có cơ hội nhìn thấy trí nhớ thi thể, cho nên không muốn chờ thêm một khắc." Hoa Nhất Đường rũ mí mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng rung động: "Là ta không đủ thông minh, không đủ lợi hại, không thể để cho ngươi hoàn toàn tín nhiệm, cho nên, ngươi mới có thể liều mạng mạo hiểm."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: rốt cuộc mạch não của tên này là thế nào đây?
Tại sao lại đi đến một kết luận thái quá như vậy?
"Chỉ là liếc mắt một cái, mà nói là liều mạng mạo hiểm cũng khoa trương quá rồi." Lâm Tùy An nói.
Hoa Nhất Đường nâng lông mi lên, trong đôi mắt đen tràn ngập ánh sao đầy trời, giọng nhẹ nhàng như mộng cảnh tuyệt vời: "Lâm Tùy An, ta lo cho người."
Tim Lâm Tùy An đập ít hơn nửa nhịp.
"Ta biết, có thể nhìn thấy trí nhớ của người chết đối với việc phá án mà nói, có thể nói là như có thần trợ giúp, lúc trước ta thậm chí còn cảm thấy đạt được bản lĩnh như vậy chính là quà tặng của ông trời, nhưng mà..." Hoa Nhất Đường trầm giọng: "Ngươi không biết, mỗi lần. Sau đó... Đôi mắt, sắc mặt, vẻ mặt của ngươi đều dường như... Càng ngày càng giống... Bị thi thể rút đi..."
Lâm Tùy An giật mình: "Như thế sao?"
Hoa Nhất Đường nặng nề gật đầu.
Lâm Tùy An khẽ thở dài.
Quả nhiên đáp lại câu nói cũ kia, tất cả quà tặng trên thế gian đều âm thầm trả giá.
Thiên Tịnh như thế, Thập tịnh tập như thế, ngón tay vàng cũng là như thế.
"Lâm Tùy An, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?"
Lời Hoa Nhất Đường vừa nói ra, trong lòng Lâm Tùy An không khỏi thình thịch một tiếng.
Chẳng lẽ, hắn muốn cô hứa sau này sẽ không sử dụng ngón tay vàng nữa?
Lâm Tùy An nhíu mày: "Những ký ức đó có thể là thứ duy nhất người chết để lại cho thế gian. Nói không chừng..."
"Chúng ta là cộng sự, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ!" Hoa Nhất Đường mạnh mẽ giơ ngón tay lên, cầm lấy đầu ngón tay Lâm Tùy An: "Về sau, dù là khi nào và ở đâu, dù là tình huống cấp bách cỡ nào, lúc ngươi xem trí nhớ của người chết, nhất định phải chờ ta đến cạnh ngươi!"
Lâm Tùy An trợn to hai mắt.
Biểu cảm Hoa Nhất Đường bướng bỉnh lại kiên định, môi chặt mím thành một đường, trong đôi đồng tử xinh đẹp lóe lên ánh nước trong suốt, cứ lẳng lặng, thẳng tắp nhìn cô như vậy.
Thật sự là hết cách với anh ta! Đầu Lâm Tùy An Tâm giống như bị thứ gì đó cắn một miếng, hơi chua xót, lại mơ hồ đau đớn, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng ngời, nụ cười tươi tắn xán lạn, làm nổi bật ánh sao ảm đạm thất sắc đầy trời.
Lâm Tùy An cũng mỉm cười.
Nhưng coi như đã dỗ thành công tên nhóc này.
Một ngày ầm ĩ và mệt mỏi...
Hoa Nhất Đường lập tức khôi phục thuộc tính nói chuyện, lại bắt đầu lải nhải bên tai cô:
"Nếu đã có Khương Thất Nương thụ mệnh, sáng sớm ngày hôm đó chúng ta lại đi Đại Lý tự tìm Lăng Lục Lang, tính cả hôm nay, thì đây đã là vụ án trầm thi thứ tư, không biết mấy thi thể trước bảo tồn như thế nào, ôi chao, Phương Khắc khi nào mới có thể lấy được giấy phép ngỗ tác chính thức đây, ta thật sự chẳng yên tâm nổi với ngỗ tác ở Đại Lý tự, lỡ như bọn họ..."
Thật sự, có hơi ầm ĩ.
Mệt mỏi cả ngày tích góp xông lên, Lâm Tùy An chậm rãi nhắm mắt lại.
Hoa Nhất Đường đột nhiên dừng lải nhải, nhìn đầu Lâm Tùy An dụa vào trong ngực mình ngủ say, khẽ bật cười. Rút vải băng buộc một nửa trong tay cô, dùng răng phối hợp buộc một cái nút thắt, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy Lâm Tùy An, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nghe hô hấp trong ngực dần dần đều đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Ta cố gắng lâu như vậy, hình như cho đến hôm nay, nàng mới lần đầu coi ta là cộng sự của mình..."
"Nhưng mà, hình như ta lại không cam lòng chỉ làm cộng sự của nàng..."
"Con người ấy à, thật sự rất tham lam..."
Hoa Nhất Đường lẩm bẩm, vòng tay qua eo Lâm Tùy An, lại ôm lấy khủy chân cô, cẩn thận ôm chặt thiếu nữ trong ngực, giống hệt lúc nàng ôm hắn lúc trước.
"Rõ ràng chỉ nhẹ như vậy, vì sao lại có sức lực lớn như thế?" Hoa Nhất Đường nhìn khuôn mặt thiếu nữ tựa vào mình ngực ngủ say, thấp giọng nói: "Rõ ràng chỉ là một tiểu nữ lang, vì sao lại luôn quật cường như vậy?"
Lâm Tùy An nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Hoa Nhất Đường. Thật ồn ào..."
Hoa Nhất Đường bất đắc dĩ cười khẽ: "Thôi, ngày tháng còn dài."
Gió đêm yên tĩnh, sóng hồ không tiếng động, ánh sao lấp lánh xẹt qua vạt áo hai người, đan xen theo gió, khi thì triền miên mà ôn nhu, khi thì nhiệt liệt mà rực rỡ, theo thân ảnh hai người, đi thẳng về phía ánh đèn sáng chói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!