Một tiếng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy mở cửa phòng, đập vào mắt chính là một nam tử trông có vẻ tuổi tác xấp xỉ bản thân.
Cũng là đồng liêu nha dịch ở huyện Bình An, chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nhớ được tên của người này.
“Sao thế?”Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, dò hỏi đối phương đến đây là có ý gì.
“Thanh Tiêu ca, ta tới đưa thuốc cho ngươi, đây là thuốc tốt trong nha môn chuẩn bị cho ngươi, có thể giảm bớt hàn khí trong cơ thể ngươi.
”Đối phương mở miệng, cầm theo mấy gói dược liệu.
“Loại thuốc này có thể cứu mạng ta sao?”Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Người đối diện tức khắc có chút xấu hổ, dược liệu trong tay hắn, sao có thể trực tiếp cứu mạng của Hứa Thanh Tiêu.
Thứ này chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt một chút đau đớn.
Nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu tác dụng của dược liệu rồi.
Hắn không nói gì thêm, trở lại vị trí tiếp tục trầm tư.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không thèm quan tâm mình, người đó cũng không chấp nhặt, dù gì đã là người sắp chết, là ai thì cũng sẽ thấy có chút tội nghiệp, sao lại đi so đo cái này.
“Thanh Tiêu ca, ta sắc thuốc giúp ngươi nha, tuy rằng tác dụng không quá lớn, nhưng ít ra có chút tác dụng.
”“Với lại Thanh Tiêu ca, kỳ thật cũng chưa chắc là không có cách cứu chữa, ta nghe nói cấp trên phái người xuống, đặc biệt đi truy bắt tên đào phạm đả thương ngươi.
”“Nếu bắt được hắn, không chừng có thể tìm được cách cứu chữa.
”“Bất quá ta cũng rất buồn bực, tên đào phạm chạy thoát từ đại lao ở phủ Nam Dự, rõ ràng chạy về hướng bắc là có thể sống sót trốn thoát, một hai cứ phải đi về hướng nam, không biết sao xui xẻo thế nào lại chạy tới huyện Bình An chúng ta, chờ đến lúc thật sự bắt được hắn, bất luận như thế nào ta cũng phải cho hắn nếm thử khổ hình của huyện nha chúng ta.
”Tên nha dịch đến đây hơi bị lắm mồm, ý định ban đầu của hắn là muốn an ủi Hứa Thanh Tiêu, cũng tránh cho Hứa Thanh Tiêu sa sút tinh thần quá mức.
Chỉ là mấy lời này làm Hứa Thanh Tiêu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Có thể đi về hướng bắc? Lại đi về hướng nam?Đúng vậy, dọc theo hướng bắc phủ Nam Dự là những ngọn núi lớn nối liền nhau, đất hoang tàn vắng vẻ không người, cho dù là phủ sai tự mình tróc nã, muốn tìm được một người sống ở dãy núi này, thật đúng là một chuyện không hề dễ dàng.
Chạy đến huyện Bình An, khắp nơi đều là người, cực kỳ dễ dàng bại lộ.
Phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không làm việc như thế?Tại sao hắn lại chạy đến nơi đông người?Chẳng lẽ là có mục đích gì sao?Giờ khắc này, não của Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển, tuy rằng hắn không biết tại sao lại băn khoăn vì việc này, nhưng trước mắt cũng không có gì đáng để suy tư.
“Từ từ!”Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, nỗ lực nhớ lại hình ảnh ký ức trước khi bị thương.
Hắn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, không thể nào liên kết lại.
“Phủ Nam Dự!”“Vào bắc ra nam?”“Huyện Bình An!”Một đám từ ngữ ở trong óc giữa lập loè, nhưng trước sau không có mặt mày.
“Bình tĩnh.
”“Hứa Thanh Tiêu, bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Đọc Sách Đại Ngụy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Đọc Sách Đại Ngụy, truyện Người Đọc Sách Đại Ngụy , đọc truyện Người Đọc Sách Đại Ngụy full , Người Đọc Sách Đại Ngụy full , Người Đọc Sách Đại Ngụy chương mới