“Có phải Trình Duật Chu… mắc chứng ức chế tiềm ẩn không?”Cà phê trước mặt đã nguội đã lâu, trong quán đã không còn bóng dáng Trình Duật Chu.
Nguyễn Hạ ngước mắt nhìn chăm chú sườn mặt Cố Tĩnh Dương, “Tôi nhớ có lần Tiểu Cửu nghe được từ này trong TV thì phản ứng rất lạ.
”Lúc ấy cô chỉ cảm thấy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu, Cố Cửu không nói gì, chỉ đưa tay lên châm thuốc.
Thật ra Cố Cửu không nghiện thuốc lá đến thế, bình thường khi cô hút thuốc là vì muốn kiềm chế cảm xúc nào đó.
Bốn năm trước, Trình Duật Chu giáp mặt nhóm phù rể trước cửa câu lạc bộ, cả hai lần đều vào buổi tối, chỉ với một hai phút anh đã có thể thuật lại toàn bộ lời nói, thậm chí cả thói quen nhỏ của từng người.
Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng Nguyễn Hạ cũng rõ – sự khác thường của Cố Cửu ngày đó có lẽ là do Trình Duật Chu.
Trình Duật Chu là người mắc chứng ức chế tiềm ẩn nên anh ta mới có thể chú ý đến từng chi tiết bị người khác bỏ qua, nhớ rõ những chuyện thoạt nhìn như không thể tưởng tượng nổi kia.
Một lúc sau, Cố Tĩnh Dương chỉ gật đầu không mở miệng, có vẻ như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Vậy nên ngay từ đầu Trình Duật Chu đã biết bốn người phù rể quen nhau nhưng chẳng tiết lộ gì cả, mãi đến khi anh ta biết Ngô Trí đi tìm Cố Cửu hai lần thì anh ta mới đi điều tra nhóm phù rể, cung cấp manh mối cho chúng ta?”Nguyễn Hạ nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy, Trình Duật Chu nói với cô và Cố Tĩnh Dương rằng Ngô Trí đã đến bệnh viện tâm lý Khang Nhân tìm Cố Cửu hai lần.
Cố Cửu không chủ động nhắc đến chuyện này vì cô ấy có nghĩa vụ giữ kín quyền riêng tư của bệnh nhân.
Nhưng nếu Ngô Trí không đi tìm Cố Cửu hết lần này đến lần khác thì Trình Duật Chu cũng sẽ không bị cuốn vào.
Anh sẽ không đi điều tra nhóm phù rể, cũng sẽ không chủ động cung cấp manh mối, dù sao anh chưa bao giờ là kẻ nhiệt tình hóng chuyện.
Tên Trình Duật Chu này nổi tiếng là tính tình lạnh nhạt, năm đó lúc thầy anh ta gặp chuyện, anh ta còn tiện tay đẩy thầy anh ta một cái.
Chỉ vì chuyện này mà chịu biết bao nhiêu người rủa thầm sau lưng.
Nhưng mà bây giờ…Nguyễn Hạ chợt nhớ tới một buổi tối nọ, tin tức về nhóm phù rể Cố Cửu từng nói cho cô cũng do Trình Duật Chi nhắc nhở.
Cô bỗng nhắm lại hít sâu một hơi, “Anh ta làm vậy, có phải…vẫn còn thích Tiểu Cửu không?”Nói cách khác, Trình Duật Chu thật sự nghiêm túc với Cố Cửu?Cố Tĩnh Dương nhìn về ghế ngồi trống không phía đối diện, ánh mắt lắng đọng, cuối cùng chỉ để lại một câu, “Đi thôi.
”*Hai giờ sau ở phòng thẩm vấn.
“Có nhanh quá không?” Nguyễn Hạ nâng cổ tay để Cố Tĩnh Dương nhìn rõ dòng chữ nhỏ trên giấy.
Cô không nghi ngờ manh mối Trình Duật Chu cung cấp, kết hợp với các manh mối có được thời gian gần đây thì nhóm phù rể chắc chắn có điểm khả nghi, bây giờ Ngô Trí cũng chính là mấu chốt đột phá hướng điều tra của bọn họ.
Nhưng bây giờ muốn cạy miệng Ngô Trí có vẻ vẫn hơi vội vàng.
Cố Tĩnh Dương cụp mi, đảo mắt qua dòng chữ nhỏ kia rồi lơ đãng giơ tay cản lại động tác của Nguyễn Hạ.
Lúc thu tay về, ngón tay anh vô tình chạm vào đầu ngón tay Nguyễn Hạ, cảm giác hơi ngưa ngứa.
Tay phải cô bỗng dưng mềm oặt, chỉ có rút tay về mới có thể kiềm được cảm giác run rẩy này.
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Hạ ngẩng đầu lén nhìn Cố Tĩnh Dương, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Cố Tĩnh Dương nhìn cô gật nhẹ, sau đó quay đầu nhìn sang Ngô Trí ở đối diện.
Anh đang nói với cô, yên tâm đi.
“Bốn năm trước anh và đám Chu Nhạc, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh đã biết nhau rồi phải không?” Cố Tĩnh Dương đặt câu hỏi đầu tiên cho Ngô Trí.
Bên kia, tia kinh ngạc thoáng hiện trên mặt Ngô Trí.
Hắn hơi cúi đầu xuống, thoáng cái lại ngẩng lên nhìn Cố Tĩnh Dương nhưng không trả lời ngay.
“Thời gian cũng qua lâu rồi, anh không nhớ cũng không sao.
” Cố Tĩnh Dương dứt lời buông lỏng tay, áp lòng bàn tay xuống dưới, không nóng lòng muốn biết đáp án của Ngô Trí mà ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở gã, “Bốn năm trước, anh và ba người còn lại trong nhóm phù rể thường xuyên hội họp ở câu lạc bộ Hoài Nhạc, lúc ấy Chu Nhạc đã rất thân với Đặng Trọng Minh rồi; hai năm sau, tranh chấp trong vụ kiện giữa nhà họ Đặng và nhà họ Lục trở nên rất nghiêm trọng, sở dĩ hai bên có thể giải quyết được là nhờ có Chu Nhạc và người nhà họ Chu hòa giải, có thể nói Chu Nhạc và Đặng Trọng Minh đã từng rất thân thiết.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Du Hành Giấc Mơ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Du Hành Giấc Mơ, truyện Người Du Hành Giấc Mơ , đọc truyện Người Du Hành Giấc Mơ full , Người Du Hành Giấc Mơ full , Người Du Hành Giấc Mơ chương mới