“Cậu không biết căn phòng bí mật?”
Khương Dương nhíu mày.
Tuy nhiên, trong lòng cô cũng biết rằng đã thú nhận hai vụ giết người, thì không có lý do gì để che giấu việc mình biết về căn phòng bí mật.
Vậy thì, đang xảy ra chuyện gì?
“Tạm dừng thẩm vấn một chút.”
Khương Dương nói với Trần Lãng Phong bên cạnh: “Hiện tại, tôi có dự cảm không tốt.”
Sau khi đi ra ngoài, Trần Lãng Phong hỏi: “Dự cảm gì?”
Khương Dương dựa vào tường, trầm tư nói: “Về chuyện căn phòng bí mật, trước đây chúng ta cũng đã hỏi qua chồng của Viên Uyển là Lưu Thành Đống, anh còn nhớ câu trả lời của anh ấy không?”
“Còn nhớ, lần đó tôi là người hỏi.”
Trần Lãng Phong khẽ gật đầu với cô: “Theo lời Lưu Thành Đống, căn phòng bí mật cất giấu thi thể có lẽ là do Viên Uyển xây dựng, trước đó anh ấy cũng không biết, mãi đến khi chúng ta nói thì anh ta mới biết chuyện căn phòng bí mật.”
Ngay lập tức, Khương Dương đặt vấn đề: “Nếu như Lưu Thành Đống không biết căn phòng bí mật, cửa căn phòng bí mật làm sao có thể bị xi măng bịt kín cửa?”
“Theo lời của Lưu Thành Đống, là như thế này, trong một thời gian, việc kinh doanh của cửa hàng quần áo gặp khó khăn.
Lưu Thành Đống nghi ngờ rằng phong thủy không tốt, vì vậy anh ấy đã thuê một thầy phong thủy về xem.
Anh ấy đã điều chỉnh cấu trúc và bố cục của cửa hàng theo lời khuyên của thầy phong thủy.”
Trần Lãng Phong diễn giải: “Lưu Thành Đống nói rằng anh ấy không biết cánh cửa của căn phòng bí mật ở đâu, anh ấy chỉ nhờ một thợ xây niêm phong nó theo những gì thầy phong thủy nói.”
Cách giải thích này rõ ràng rất thuyết phục, không thể phản bác.
Nhưng Khương Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Vì cửa căn phòng bí mật rất kín, nên chỉ có thể có ba loại người biết được sự tồn tại của căn phòng bí mật, một là người đề xuất xây dựng căn phòng bí mật trong cửa hàng, hai là người thợ xây căn phòng bí mật lúc đầu, thứ ba là người phát hiện ra căn phòng bí mật này.
Trong vụ án này, người đề xuất xây dựng căn phòng bí mật là người chết và người thợ xây thì không có tranh chấp với Viên Uyển, điều này không cấu thành động cơ giết người.
Do đó, hai trường hợp đầu tiên có thể trực tiếp loại trừ.
Chỉ còn lại loại thứ ba, đó chính là người phát hiện ra sự tồn tại của căn phòng bí mật.
Chủ cửa hàng Lưu Thành Đống và những người thường xuyên lui tới cửa hàng có thể biết bí mật này.
“Không có nhiều khách hàng thường xuyên vào trong cửa hàng đó và cũng không có nhiều người thường xuyên đến cửa hàng.”
Trần Lãng Phong đếm từng người một: “Có lẽ chỉ có ba người đàn ông có mối quan hệ thân thiết với Viên Uyển.
Nhưng bây giờ trong số những người này, Chu Đồ đã chết, và những người còn lại là Vương Minh Hâm, một đại lý bất động sản và người đã mở một phòng tập thể dục, Quách Kiện…”
Anh ta nói được nửa chừng, nhưng thấy rằng Khương Dương có chút lơ đễnh.
Trong lòng Trần Lãng Phong mơ hồ hiện lên một suy đoán: “Đội trưởng Khương, cô điều tra chuyện này là bởi vì…cô nghi ngờ người bóp chết Viên Uyển không phải là Giả Thành, mà là người khác?”
Khương Dương gật đầu.
“Đội phó Trần, anh thử nghĩ xem, sau khi tưởng rằng mình đã giết Viên Uyển, Giả Thành liền sợ hãi bỏ chạy, ai sẽ giúp cậu ta chuyển thi thể vào căn phòng bí mật và hết lòng giấu giếm giúp cậu ta?”
Cô nói rồi dừng lại một chút cho Trần Lãng Phong có đủ thời gian để suy nghĩ: “Câu trả lời là không.”
Khương Dương giải thích: “Bởi vì ba mẹ, người thân hay bạn bè của Giả Thành đều không biết việc cậu ta giết Viên Uyển, chuyện này không liên quan gì đến lợi ích của người khác.
Có thể nói, không người bình thường nào sẽ lãng phí thời gian để làm chuyện vô ích.”
Trần Lãng Phong cũng đồng ý: “Chỉ có hung thủ thật sự mới giấu xác.”
Bạn đang đọc bộ truyện Người Hai Mặt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Hai Mặt, truyện Người Hai Mặt , đọc truyện Người Hai Mặt full , Người Hai Mặt full , Người Hai Mặt chương mới