Tiền Trác tự tin hứa, nhưng chuyện không muốn nhất là anh ấy đã gặp rắc rối ngay từ đầu.
“Không thể tìm thấy hồ sơ hiến tặng của Thẩm Soạn Lâu.”
Lông mày của Tiền Trác cau lại đến mức gần như có thể thắt lại thành một nút thắt, vẻ mặt anh ta đầy cay đắng và hận thù: “Em lo là Thẩm Soạn Lâu chọn cách quyên góp ẩn danh.
Ôi, nếu lúc đó có camera giám sát thì tuyệt rồi.”
Sau đó, họ có thể nhận ra Thẩm Soạn Lâu dựa trên nhận dạng khuôn mặt.
Tuy nhiên, trong các trường hợp bình thường, camera giám sát sẽ tự động bị ghi đè sau mỗi bảy ngày.
Kế hoạch nhận ra Thẩm Soạn Lâu qua băng ghi hình được định sẵn chỉ một điều viển vông.
Khương Dương nói: “Vậy cậu chỉ có thể tìm người nhận trong toàn thành phố.”
“Toàn bộ… toàn bộ thành phố?”
Tiền Trác lắp bắp: “Cái này, cái này, cái này… Khối lượng công việc này quá lớn!”
Khương Dương nhếch khóe miệng, dùng biểu tượng không cảm xúc đáp lại.
“Ai bảo cậu kiểm tra tất cả những người nhận tế bào gốc tạo máu vào bảy năm trước? Cậu có biết cách thu hẹp phạm vi không?”
Khương Dương cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể: “Tìm những người có độ tuổi, chiều cao, cân nặng,…tương đương với của Thẩm Soạn Lâu vào thời điểm đó, phạm vu thu hẹp lại rất nhiều.”
Ngay từ thời điểm đó, Thẩm Soạn Lâu đã chọn kẻ chết thay.
Người nhận quyên góp từ đó coi Thẩm Kiến Lâu như cứu tinh, biết ơn và nói gì nghe nấy, sao có thể ngờ rằng hành động của hắn là rắp tâm hại người.
Thẩm Soạn Lâu, thủ phạm thật sự đằng sau bức màn, chưa bao giờ giao dịch thua lỗ.
Hắn đã cứu ai đó, chỉ để làm cho cái chết của người đó trở nên “có giá trị” hơn đối với hắn.
“Được! Em kiểm tra ngay!”
Khi Khương Dương nhận được tin nhắn của anh ấy lần nữa, đã là nửa giờ sau.
“Đội trưởng, tìm được rồi!!!”
Tiền Trác kích động đến gõ thêm mấy cái dấu chấm than: “Phù hợp với điều kiện đó, có một người quen cũ mà chúng ta biết!”
Người quen cũ?
Tim Khương Dương đập thình thịch.
Mặc dù rất muốn giúp Lận Thời Thương giải tỏa nghi ngờ, nhưng cô vẫn cẩn thận: “Nói chuyện điện thoại không tiện, hẹn thời gian và địa điểm, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Vị trí Tiền Trác chọn cực kỳ xa xôi.
Đầu tiên, phải rẽ bảy tám góc trong con hẻm cũ, tìm một quán cà phê không mấy nổi bật, sau đó ngồi vào một góc khuất nhất của quán cà phê.
Một cuộc họp trông giống như xã hội đen bí mật gặp nhau vậy.
Giữa trưa nắng, Khương Dương đi trong ngõ hẹp gần nửa giờ.
Mãi cho đến khi đi mỏi chân, mới tìm thấy quán cà phê nhỏ có dây leo trên tường.
Gió mùa thu đang dần xâm chiếm, ngọn lá của dây leo nhuốm màu cam lốm đốm.
Giơ tay vén lá cây trước cửa, Khương Dương vội vàng đi tới bên bàn, rót cho mình một cốc nước chanh lớn, uống vào: “Tiền Trác, nếu như lần này cậu không cho tôi một khám phá lớn, cậu đừng mong nhận được tiền thưởng tháng này.”
Tiền Trác biết cô đang nói đùa nên không xem trọng.
Tiền Trác lấy danh sách và thông tin từ trong chiếc túi mang theo, mỉm cười: “Có phát hiện là điều chắc chắn.
Cách nhiều năm như vậy, em kiểm tra cũng không dễ.
Nhưng là về phần quan trọng nhất vẫn giao cho đội trưởng đoán!”
Lúc này còn có Lâm Diệp Tư.
Tiền Trác cách Khương Dương rất xa, cách nhau cả một cái bàn, Lâm Diệp Tư vui lòng đưa nó cho cô.
Đống thông tin này không nặng bao nhiêu, trước tiên, Khương Dương nhìn thoáng qua trang đầu tiên danh sách .
Thật sự có người quen!
Người này có tên giả là Vương Hồ Đoan, tên thật là Quách Nghĩa, đây chính là danh tính của người chết mà họ nghĩ lúc đầu.
“Em đã kiểm tra, người này có mối quan hệ rất tốt với Thẩm Soạn Lâu.”
Tiền Trác nói: “Mặc dù Thẩm Soạn Lâu đã hiến tế bào gốc tạo máu một cách ẩn danh, nhưng ông ấy vẫn nhờ nhiều người tìm hiểu về Thẩm Soạn Lâu sau ca phẫu thuật và cố gắng báo đáp.”
Nhưng Quách Nghĩa không bao giờ nghĩ đến, người đã cứu ông ta lúc đầu cũng sẽ trở thành người giết ông ta sau này.
Danh tính thật sự của người chết sắp được tiết lộ, chỉ còn việc xác nhận.
Lâm Diệp Tư vui vẻ cười: “Bây giờ em sẽ nhắc bạn học của mình, để anh ấy lấy các mẫu khác ngoại trừ máu của người chết đi xét nghiệm DNA.”
Khương Dương khẽ gật đầu.
Trái tim của cô, đã bị đình chỉ trong một thời gian dài, cuối cùng vào lúc này đã ổn định.
Mối nghi ngờ lớn nhất về vụ giết người của Lận Thời Thương đến từ động cơ của anh, trả thù Thẩm Soạn Lâu.
Bây giờ, vì danh tính thật sự của người chết đã được xác minh, anh không giết người không phải kẻ thù của ba mình, động cơ này đã biến mất.
Phần còn lại của cái gọi là bằng chứng rất dễ giải thích.
Giày của Lận Thời Thương là kiểu rất thông dụng nên làm giả cũng không khó, Thẩm Soạn Lâu cũng có thể ngụy trang, hơn nữa còn dễ dàng để camera giám sát quay được cảnh hắn giả làm Lận Thời Thương…
Một lúc sau, Lâm Diệp Tư mỉm cười, giơ điện thoại cho Khương Dương.
“Bạn cùng lớp của em đã đồng ý, nói rằng anh ấy có thể kiểm tra lại DNA của người chết.”
Lâm Diệp Tư tiếp tục, “Đội trưởng Khương, em cũng hỏi anh ấy tại sao không có cảnh sát nào nhận ra Thẩm Soạn Lâu cải trang quay lại khách sạn vào 17 năm trước.”
“Tại sao?”
Khương Dương vội vàng hỏi.
“Ngoài kỹ năng ngụy trang tốt của hắn, còn có những lý do khác.”
Lâm Diệp Tư mỉa mai: “Mọi người đều cho rằng Thẩm Soạn Lâu không biết gì về cái gọi là ngụy trang.
Hơn nữa, trong nhà hắn, xung quanh hắn không phát hiện được vật dụng hay có học tập gì về việc ngụy trang…Không ai nghĩ đến phương diện đó cả.”
Sau khi nghe điều này, Khương Dương ngạc nhiên.
Điều này cũng có nghĩa là không có lý do hay điều kiện nào để Thẩm Soạn Lâu học ngụy trang.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Hai Mặt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Hai Mặt, truyện Người Hai Mặt , đọc truyện Người Hai Mặt full , Người Hai Mặt full , Người Hai Mặt chương mới